Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 611 - Thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi giở trò (tt)



Chương 611: Thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi giở trò (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản Đại Ngưu như một con chuột từ đằng xa chạy tới, nhưng sau khi tiến vào nhà kho rồi.Hắn ta lại ngây ra.Sao vẫn sạch sẽ như thế?Thời gian qua chuột ở Thiên Cung môn thảm thương đến mức nào chứ?Quản Đại Ngưu muốn cào tường. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”“Sao ca rhai cái nhà kho đều trống không? Đã xảy ra chuyện gì?”Quản Đại Ngưu cảm thấy hơi là lạ.Nếu nhà kho trống không thì đâu có cần phái người ở đây tử thủ.“Đáng ghét. Ta không tin tà môn như thế.” Quản Đại Ngưu nghiến răng rời đi, tới thẳng một nhà kho khác cách đó khá xa.Nhà kho thứ ba này xây dựa lưng vào núi, là đào rỗng ngọn núi mà xây bên trong đó.Nơi này không nhiều thủ vệ, chỉ có hai người, nhưng trận pháp tỏa sáng lấp lánh lòe loẹt lóa mắt, còn có không ít trận pháp ngầm chưa khởi động.Xem ra người của Thiên Cung môn nghĩ nơi này có trận pháp bảo vệ nên không cần quá nhiều người.Vẫn là con đường cũ, cố ý tạo ra động tĩnh hấp dẫn tu sĩ trông coi rời đi.Mà lần này cả hai tu sĩ đều rời đi, vừa vặn tiết kiệm chút sức cho Lữ Thiếu Khanh.Vào trong kho hàng, Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu. Vẫn là vật liệu, nhưng vật liệu ở đây cũng không tính là nhiều, được cái đều là đồ cao cấp một chút, vật liệu tứ phẩm cũng có nữa, dù không nhiều nhưng thắng ở cái giá tị lớn.Đương nhiên, nhờ vào số lượng, giá tị hai nhà kho vừa rồi cộng lại còn cao hơn nơi này.Lữ Thiếu Khanh vẫn phiền muộn thu số vật liệu này lại, không thấy linh thạch đâu, lòng hắn vẫn không thể vui nổi.Mặc dù vật liệu này quý giá thật đấy, nhưng so ra hắn vẫn thấy linh thạch đáng yêu hơn.Ít nhất, đem đi cho tiểu đệ ma quỷ dùng cũng tiết kiệm được rất nhiều công sức và phiền phức.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa ra đến cửa thì một giọng nói vang lên: “Bà nó chứ, ta còn đang thắc mắc không biết là ai, thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi.”Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quả Đại Ngưu đang nghiến răng kèn kẹt đứng ngoài cửa, hai mắt phun lửa chỉ hận không thể thiêu chết Lữ Thiếu Khanh.Thấy Quản Đại Ngưu, Lữ Thiếu Khanh âm thầm tự kiểm điểm bản thân. Quá chủ quan rồi, không ngờ tên mập này lại quay lại nhanh như thế.Ưm, nhất định là vì thương tâm quá độ mà không để ý tới hắn ta.Sau đó, hắn thẳng thắn hùng hồn hỏi: “Sao ngươi dám quay lại nhanh như thế?”Thấy Lữ Thiếu Khanh bực bội chê bôi trách móc mình quay lại nhanh thế.Hoàn toàn không che giấu.Quản Đại Ngưu tức giận muốn phun ra máu mà chết. Hỗn đản. Cái tên này là đại hỗn đản tuyệt thế.“Đồ đáng ghét, ngươi… ngươi…”Quản Đại Ngưu run rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, mỗi một lỗ chân lông trong cơ thể đều đang phát tiết lửa giận của hắn ta.Bảo sao hắn ta liên tục xông vào hai cái nhà kho mà bên trong đều sạch tinh, chuột đến cũng phải rơi lệ.Hết thảy đều là cái tên hỗn đản này giở trò quỷ phía sau.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc không ngừng: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi muốn làm gì?”Sau đó, hắn còn chỉ trích ngược lại Quản Đại Ngưu: “Phía trước Thiên Cung môn đang ngăn cản Ma tộc xâm lấn, vì Nhân tộc, đệ tử Thiên Cung môn ném đầu lâu, vẩy máu nóng.”“Ngươi thì hay rồi, lại muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Nói đi, có phải ngươi là gian tế không?”Quản Đại Ngưu tiếp tục phun máu. Cái tên hỗn đản nhà ngươi đã được lợi còn dài mồm sao?Hắn ta không nhịn nữa, cơn giận bốc thẳng lên đầu rồi, lý trí bị nuốt sạch, chỉ rống lên với Lữ Thiếu Khanh: “Trả đồ cho ta!”Nói xong, thân thể mập mạp lao tới Lữ Thiếu Khanh như một con cóc muốn đè bẹp Lữ Thiếu Khanh.Nhưng chỉ phí công, hắn ta bị Lữ Thiếu Khanh đè xuống đất đánh cho một trận.“Làm sao? Bị vạch trần thẹn quá hóa giận à?”“Thật lớn mật, dám ra tay với ta?”“Xem ta xử lý ngươi thế nào. Ẩn Danh à? Cái tên này dễ nghe đấy.”Nói một hồi Lữ Thiếu Khanh lại bùng lửa giận, ra sức đánh cho Quản Đại Ngưu kêu oai oái.Quản Đại Ngưu bị đánh, bi phẫn vô cùng, hai mắt đầy nước.Thật là không may.Rốt cuộc kiếp trước mình đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà kiếp này gặp phải tên hỗn đản này chứ”Quản Đại Ngưu không chịu nổi, đang muốn lên tiếng càu xin tha thứ thì chợt cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng.Hắn ta mở mắt ra nhìn, không thấy Lữ Thiếu Khanh đâu.Khi Quản Đại Ngưu còn đang không hiểu thì đột nhiên có tiếng tu sĩ Thiên Cung môn vang lên.Hắn ta biến sắc, lập tức vận chuyển pháp khí giấu đi khí tức của mình.Hắn ta nằm sấp phía xa xa quan sát tu sĩ trong coi cửa kho Thiên Cung môn, hoàn toàn không phát hiện được dấu hiệu nhà kho đã bị trộm.Hắn ta yếu ớt thở dài. Thật xui xẻo!Xem chừng ít nữa phải tranh thủ về Trung Châu một chuyến, tìm Huyền gia gia làm phép rửa hết vận xui trên người mới được.Nghĩ tới ba nhà kho đều bị Lữ Thiếu Khanh làm chim sẻ trốn sau lưng hưởng lợi, Quản Đại Ngưu nổi giận nghiến răng kèn kèt, đau thấu tâm can.“Gia hỏa hỗn đản, đừng để ta timf được cơ hội, nếu không nhất định sẽ xử lý ngươi.”Quản Đại Ngưu cắn răng thì thầm rên rỉ, tay phải siết chặt nghiền nát một tảng đá.Như thể tảng đá kia là Lữ Thiếu Khanh ấy.“Ngươi định trừng trị ta thế nào?” Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên vang lên bên tai hắn ta dọa cho hắn ta run lên một cái, suýt nữa đái dầm.Tên gia hỏa hỗn đản này là quỷ à?Xuất quỷ nhập thần.Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh đang cười cười nhìn mình.Mặc dù hắn đang cười nhưng Quản Đại Ngưu có thể nhìn ra được ánh mắt Lữ Thiếu Khanh không hề cười, ngược lại còn lấp lóe muốn đánh mình nữa.Hắn ta lại run lên, tên hỗn đản này lúc nào cũng tìm cơ hội đánh mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận