Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2112: Chương 2112

Chương 2112: Chương 2112Chương 2112: Chương 2112
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lốp bốp, điện quang bắn ra bốn phía, Kế Ngôn bị kiếp lôi thôn phệ, thiểm điện tạo thành một nhóm, điên cuồng tứ ngược.
Thiều Thừa suýt chút nữa lao đến, may là tuy kéo chặt ông lại.
“Sư phụ, người đừng kích động, Đại sư huynh tự có chừng mực.”
Lữ Thiếu Khanh chen vào nói, hôm nay hắn chắc chắn phải vào vai kẻ đáng ghét rồi: “Cái gì mà có chừng mực với không chừng mực, huynh ấy không đỡ được đầu.” “Dứt khoát từ bỏ, bị kiếp lôi đánh chết đi.”
“Ai nha, sư phụ, người xem, con có nói tốt cũng vô ích kìa.”
“Ngươi câm miệng cho tai” Thiều Thừa tức giận.
Nếu không phải tiểu đồ đệ lôi kéo ta, ta nhất định phải tiến lên đánh chết tên khốn kiếp ngươi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Sư phụ, người bình tĩnh một chút có được không vậy?” “Bao nhiêu tuổi rồi? Mỗi lần dính đến Đại sư huynh người lại như vậy, sẽ bị người ta chê cười đấy.”
Tiêu Y bổ sung: “Lúc dính đến Nhị sư huynh sư phụ cũng vậy.”
Sư phụ đối xử với hai người các huynh không hề khác biệt.
Sắc mặt Thiều Thừa hơi đỏ lên, ông cũng biết biểu hiện của mình hơi thất thố. Nhưng việc liên quan đến đồ đệ, ông không cách nào bình tính được.
Nhưng ông cũng không có ý định thay đổi. Thay đổi rồi, còn có thể gọi là sư phụ nữa sao?
Nhưng nhìn điện quang quanh quẩn xa xa, trên không trung vạn mét, dưới thổ địa dày đục đều bị điện quang bao phủ, tứ ngược, phá hư.
Không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trái tim của Thiều Thừa lại một lần nữa thắt lại.
Dù là nhị đồ đệ ở bên thao thao bất tuyệt thì ông cũng khó phân tán lực chú ý. Ông trừng mắt liếc Lữ Thiếu Khanh: “Kế Ngôn, không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh ngậm chặt miệng, đồng thời ra hiệu im lặng.
Ý là, người đang bảo con ngậm miệng.
Thiều Thừa tức giận, giơ tay lên: “Ngươi nói cho ta.”
Tuy nhiên lại một lần nữa nhấn mạnh: “Nói thật, dám nói lung tung ngươi không xong với ta đâu.”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Được rồi, yên tâm đi, Đại sử huynh, không chết được, huynh ấy là ai, người còn không biết rõ sao?”
“Là tiểu cường đánh mãi không chết, đâu có dễ dàng chết như vậy chứ?”
“Thật?” Thiều Thừa trong lòng không kìm được thở phào, nhưng vân bán tín bán nghi. “Giả!” Lữ Thiếu Khanh liấc mắt: “Người chờ nhặt xác cho huynh ấy đi.”
“Ngậm miệng!”
Lại mười mấy hô hấp trôi qua, thiểm điện bắt đầu tiêu tán, như thủy triều thối lui, thiên địa rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Bóng dáng Kế Ngôn lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng trạng thái Kế Ngôn đang khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
“A?”
“Làm sao lại như vậy?”
“Hắn không có chuyện gì sao?”
Kế Ngôn vã đứng thẳng trên bầu trời, uy áp to lớn chưa từng khiến cơ thể của hắn ta cong đi chút nào. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là trạng thái của Kế Ngôn.
Dường như Kế Ngôn không bị thương nặng thêm, dường như kiếp lôi vừa rồi không hề tạo ra bất kỳ tổn thương gì cho hắn.
Sao lại như vậy?
Tất cả mọi người hoài nghỉ mình nhìn lầm.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhíu mày: “Không thể nào, lại lĩnh ngộ gì ạ?”
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu. Đau đầu quá.
Ở cùng với loại thiên tài này, tức chết người.
Động một chút lại đột phá, động một chút lại lĩnh ngộ gì đó, có còn để cho người bình thường còn đường sống nữa không vậy?
Không đợi đám người nghĩ rõ ràng, Kế Ngôn một lần nữa giơ kiếm lên, chỉ kiếp vân, hét lớn một tiếng: “Đến chiến đi!” Không lùi mà tiến tới, chủ động giết lên kiếp vân trên trời.
Đám người kinh hãi. Đã mạnh đến mức này sao? Lông mày Thiều Thừa nhíu chặt mày: “Hắn muốn làm gì?” “Hồ nháo!”
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành: “Đúng, hồ nháo, thiên kiếp rất nhỏ mọn, huynh ấy làm như vậy, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cách đánh chết huynh ấy."
“Khiêm tốn một chút được không?”
“Ngươi ngậm miệng! Ngươi không có tư cách nói lời này.” Hành động Kế Ngôn xông lên trời khiến kiếp vân trên trời lấn lộn càng thêm lợi hại, hành động của Kế Ngôn đã chọc giận kiếp vân.
Thiên địa cuồng phong gào thét, gió lốc gào thét tới, tiếng oanh minh của trời đất giống như thiên đạo gầm thét.
“Âm ầm!”
Hai đạo kiếp lôi kim sắc khổng lồ từ trên trời giáng xuống!
“Hai đạo kiếp lôi?”
“Nói đùa cái gì?” “Cái này, quá điên cuồng.” Thấy cảnh này, liên ngay cả Kha Hồng cũng không kìm được ôm đầu, cảm thấy khó có thể tin.
Sống lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình giống đồ nhà quê chưa thấy sự đời như vậy.
Duy chỉ có Thiều Thừa và Tiêu Y cực kì bình tĩnh, bọn họ đã miền dịch rồi.
Tiêu Y mở to hai mắt, hai đạo lôi kiếp từ trên trời giáng xuống hóa thành thần long kim sắc ánh lên trong mắt nàng.
Khắp gương mặt Tiêu Y là sợ hãi thán phục.
Quả nhiên là Đại sư huynh, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có thể giống như Nhị sư huynh.
Đầu là tồn tại được thiên đạo chiếu cố đặc biệt.
Nhị sư huynh bị hai tia chớp bổ, Đại sư huynh cũng có đãi ngộ như vậy.
Chậc chậc, hữu ái quá.
Thiều Thừa bên này đã che trán không muốn lên tiếng nữa. Đại đồ đệ, nhị đồ đệ đầu là cái giống này.
Hai tên đầu thích khiêu khích thượng thiên, thật sự tưởng người ta không biết nổi nóng à.
Lữ Thiếu Khanh thì hưng phấn nói: “Nhìn đi, ta đã nói rồi, thiên kiếp là hèn hạ nhất, không hiểu võ đức.”
“Hôm nay dám hai đạo thiên kiếp thì ngày mai sẽ dám đánh liên tục ba đạo, bốn đạo.”
Bà nội nó, trong lòng thoải mái quá. Hóa ra cũng không phải là chỉ nhìn ta không vừa mắt.
Vẫn may, vẫn may.
Hai đạo kiếp lôi hóa thành thần long kim sắc, phát ra tiếng gào thét chấn trời, lôi quang lập lòe.
Cơ thể gần như chân thực tản ra uy áp như long uy, phương viên trong phạm vi ngàn vạn dặm, vô số động vật run lấy bẩy, liều mạng chạy trốn về nơi xa.
Cơ thể thần long như ức vạn cân, những nơi đi qua, không gian vỡ tan, giống như muốn đập vụn thế giới này.
Hai con thần long bao vây trái phải, hung hăng thẳng hướng Kế Ngôn.
Khí tức tàn nhẫn bưu hãn, đám người cách thật xa cũng có thể cảm thụ được.
Vào thời khắc tới gần, trên người bọn chúng đột nhiên xuất hiện thêm vài đạo thiểm điện.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa hô hào: “Nhìn đi, âm hiểm xảo trá."
Bắn lén đột ngột, hình thái những thiểm điện này mặc dù nhỏ bé nhưng khí tức khủng bố tản ra tuyệt đối không hề yếu.
Chúng gần như thuấn di, giết tới trước mặt Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận