Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 359 - Nhị sư huynh đào đan



Chương 359: Nhị sư huynh đào đanNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhi Phương Hiểu còn đang thấp thỏm, Lữ Thiếu Khanh đã chậm rãi mở miệng hỏi: “Tìm được thứ này từ đâu vậy?”Phương Hiểu thầm vui mừng, mặc dù lời này của Lữ Thiếu Khanh không vui không buồn nhưng nàng ta biết thứ này có ích.Nàng ta nói: “Lữ công tử, ta cũng chỉ ngẫu nhiên có được thứ này thôi, ta hy vọng dùng thứ này có thể đổi được một lần hỗ trợ của Lữ công tử.”Phương Hiểu nói rất nhẹ nhàng, Lữ Thiếu Khanh cũng biết nàng ta đã bỏ ra không ít để có thể có được thứ này.Hắn bèn nhận lấy, cũng nhận lời mời của Phương Hiểu: “Được, ta sẽ giúp ngươi.”Đây là tình thế bắt buộc. Vì thứ này, hắn chỉ có thể tới Phương gia một chuyến.“Nhưng ta không dám hứa chắc nhất định có thể giúp ngươi trở thành gia chủ Phương gia. Ta chỉ có thể nói ta sẽ cố hết sức.”Phương Hiểu mừng rỡ. Ổn rồi!Nàng ta biết thực lực của Lữ Thiếu Khanh, trong thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ Kế Ngôn, không ai là đối thủ của hắn.Nàng tin tưởng ngoại viện mình mời là mạnh nhất.“Có lời này của Lữ công tử là đủ rồi.”Sau đó, Phương Hiểu nói chi tiết hơn: “Nếu có thể, Lữ công tử, hai ngày nữa chúng ta xuất phát, được không?”Lữ Thiếu Khanh không từ chối, với hắn xuất phát lúc nào không quan trọng.Phương Hiểu vui mừng bày tỏ, bữa cơm này nàng ta mời.Lữ Thiếu Khanh từ chối: “Phương lão bản, ngươi đã tặng cho ta món quà rất tốt rồi, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi nữa.”Tiêu Y ở bên cạnh cực lực đồng ý: “Đúng vậy, Hiểu tỷ tỷ, tỷ đừng tiếc linh thạch hộ Nhị sư huynh, huynh ấy có linh thạch đó.”Phải ép một ít máu của Nhị sư huynh mới được.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu, tỏ ý sư muội nói đúng: “Nói không sai, ta có linh thạch, chút tiền cơm ấy vẫn có thể trả được.”“Đúng rồi, Phương lão bản, liên quan tới thứ này, ta còn có một số việc cần hỏi ngươi.”“Chúng ta ra ngoài nói tỉ mỉ.”Tiêu Y tò mò muốn đi theo ra lại bị Lữ Thiếu Khanh trừng mắt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con ra một bên, muội chờ ở đây.”Tiêu Y chẳng biết làm sao đành ngồi xuống. Nàng rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Nhị sư huynh của mình coi trọng như vậy.Nhìn thấy thứ này, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có vẻ nghiêm trọng, khiến cho lòng nàng ngứa râm ran rất muốn ra xem rốt cuộc là thứ gì.Tuyên Vân Tâm cũng lần đầu thấy Lữ Thiếu Khanh có vẻ mặt như thế.Lữ Thiếu Khanh không có ở đây, Tuyên Vân Tâm thoải mái hơn rất nhiều. Nàng tò mò hỏi Tiêu Y: “Tiêu Y muội muội, vừa rồi là cái gì?”Từ khi tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh đến nay, cảm giác của Tuyên Vân Tâm về hắn là rất chấp nhất với linh thạch, mà đây không phải chấp nhất bình thường.Cho dù là linh phù tứ phẩm, trong mắt hắn cũng chỉ có giá trị mấy vạn viên linh thạch mà thôi.Cứ như thể chỉ có linh thạch mới đáng cho hắn coi trọng, tất cả những thứ khác đều không để vào mắt.Hẳn là món đồ kia có giá trị rất to lớn? Đáng đến mấy chục vạn linh thạch ấy nhỉ.Tuyên Vân Tâm âm thầm suy đoán.Nhưng khí tức của món đồ kia rất bình thường, không có gì đặc biệt.Tuyên Vân Tâm hỏi vậy, Tiêu Y cũng buồn rầu lắc đầu. Nàng cũng không biết đó là cái gì, trong lòng tò mò muốn chết.“Nhị sư huynh đáng ghét, có đồ chơi vui cũng không nói cho muội.”Tiêu Y và Tuyên Vân Tâm chờ trong phòng, nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy Lữ Thiếu Khanh quay lại.Tiêu Y nhàm chán dùng ngón tay chọc chọc mặt bàn, lẩm bẩm: “Đang nói chuyện gì với Hiểu tỷ tỷ không biết, lâu vậy mà vẫn chưa về.”Vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng đập cửa: “Tiêu sư tỷ, ta có thể đi vào không?”Một khắc sau, Vương Nghiêu từ bên ngoài đi vào.Tiêu Y bế Tiểu Hồng, vuốt ve đầu nó, tò mò nhìn Vương Nghiêu: “Vương sư đệ, có chuyện gì không?”Vương Nghiêu khá ngại ngùng, nói: “Tiêu sư tỷ, nên tính tiền rồi.”“Tính tiền? Ngươi nói thế là sao?” Tiêu Y chỉ cái bàn trước mắt, nói: “Ngươi chờ một chút đi, Nhị sư huynh còn chưa quay lại.”Vương Nghiêu thận trọng nhìn Tiêu Y, nói: “Tiêu sư tỷ, Lữ sư huynh đi rồi. Huynh ấy nói do sư tỷ trả tiền.”Cái gì?Tiêu Y ngây ra, nghi ngờ lỗi tai mình có vấn đề mà nghe lầm.“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?”Vương Nghiêu muốn khóc. Dù sao Tiêu Y cũng là đệ tử thân truyền, nếu vì chuyện này mà bị nàng ghi hận, cuộc sống của mình sẽ không dễ chịu.Nhưng đây là chuyện Lữ Thiếu Khanh dặn dò, mình không thể không nói.“Lữ sư huynh nói huynh ấy có chuyện gấp cần phải đi về trước, bữa cơm này do sư tỷ trả tiền.”“Huynh ấy đi khi nào?” Tiêu Y cảm thấy hơi choáng váng, như vừa uống rượu giả vậy.Vương Nghiêm chú ý sắc mặt Tiêu Y không tốt, có vẻ sắp khóc lên rồi, bèn tiếp tục thận trọng nói: “Nửa canh giờ trước, chuyện đã qua rồi, huynh ấy nói sư tỷ còn chưa ăn no, bảo nửa canh giờ sau mới tỉm sư tỷ tính tiền.”Tiêu Y xem như hiểu rồi. Nhị sư huynh bỏ trốn, mình bị lừa.Mình vẫn quá ngây thơ, vẫn quá đơn thuần.Linh thạch bị Nhị sư huynh để mắt tới rồi, nào có thể trốn được chứ?Dính phải Nhị sư huynh thế này, Tiêu Y rơi lệ đầy mặt: “Không được, ta đi tìm Hiểu tỷ tỷ, bảo tỷ ấy miễn phí cho ta.”Sắc mặt Vương Nghiêu rất cổ quái. Cả chuyện này Lữ sư huynh cũng tính được sao?Vương Nghiêu bèn nói lại những lời Lữ Thiếu Khanh dặn dò: “Tiêu sư tỷ, Lữ sư huynh nói, nếu tới khi đó sư tỷ còn muốn theo huynh ấy đến Phương gia thì phải tự trả tiền, không được đi tìm lão bản để xin miễn phí.”Tiêu Y ngã vào lòng Tuyên Vân Tâm, nước mắt rưng rưng. Trốn không thoát mà.Không giữ nổi chút linh thạch này …Nửa ngày sau, Tiêu Y cắn răng hỏi: “Bao nhiêu linh thạch? Nhớ trừ chiết khấu!”“Bỏ đi số lẻ, là ba ngàn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm.”Tiêu Y không phục, hét lên: “Ta tính rồi, bữa cơm này không đến ba ngàn viên linh thạch, sao lại nhiều như thế?”Mở hắc điếm à? Hay muốn lừa ta không biết tính? Ta không mù chữ đâu!“Lữ sư huynh gói đem về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận