Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1925

Chương 1925Chương 1925
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“AI”
Tiêu Y không kìm được kêu một tiếng, sau đó theo bản năng lui lại.
Nàng vừa lui, khẩu khí kiên trì cho tới giờ kia tiết ra.
Tiêu Y lộ ra cnagf nhiều sơ hở, lập tức có một cô khí tức cường đại chợt lóe lên, chui vào trong cơ thể Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh xa xa thấy thế, nhíu mày: “Thứ giảo hoạt!”
Cỗ khí tức mạnh mẽ kia không phải vương, cũng kém có thể thành vương không nhiều.
Như một thợ săn giảo hoạt vẫn luôn ẩn nấp, vào thời khắc mấu chốt cho con mồi một kích trí mạng.
“Đệ muốn xuất thủ sao?”
BỊ Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, người khác có lẽ chỉ có thể đứng nhìn, nhưng Lữ Thiếu Khanh thì khác.
Kế Ngôn tin Lữ Thiếu Khanh có cách giải quyết.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Để muội ấy chịu khổ một chút rồi hàng nói, hơn nữa, sự tình có chút cổ quái.” “Cổ quái gì?” Kế Ngôn nhìn về phía sư đệ mình.
Hắn ta biết sư đệ mình tỉ mỉ hơn người thường, cảm giác cũng nhạy cảm hơn.
Hắn nói có gì đó quái lạ thì chắc chắn là có gì đó quái lạ. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh quét ngang bốn phía, thần thức càng giống ra đa quét qua chung quanh.
“Không thấy Vực Ngoại Thiên Ma đánh hết đợt này tới đợt khác sao?”
“Giống như chó ngửi thấy mùi phân vậy.” Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn qua Kế Ngôn: “Huynh đã làm gì, ¡ trong quần đúng không?” “Ấu trĩ!” Kế Ngôn vô cùng khinh bỉ loại hành vi của Lữ Thiếu Khanh: “Nếu nói có mùi phân thì là đệ có đấy.”
“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Vừa rồi ta chưa từng xuất thủ, là huynh xuất thủ.”
Kế Ngôn hiểu ý Lữ Thiếu Khanh: “Đệ định nói là Vực Ngoại Thiên Ma chú ý tới chúng ta?”
“Hẳn là chú ý đến huynh.” Lữ Thiếu Khanh chỉnh lại lời của Kế Ngôn: “Huynh lẳng lơ như vậy, mùi bay ngàn dặm hấp dẫn bọn nó tới.”
“Không, nếu nói lẵng lơ thì chính là đệ.” Kế Ngôn nghiêm túc trả lời: “Người nói người khác lẳng lơ chắc chắn là kẻ lằng lơ.”
“Nói bậy, huynh không tin đến khi gặp được kẻ mạnh hơn thì chắc chắn là đến vì huynh rồi.” Lữ Thiếu Khanh không phục, kiên quyết không thừa nhận mình lằng |ơ.
“Chờ xem.” Kế Ngôn tự tin cười một tiếng: “Dù sao cuối cùng nhất định là đệ.” “Ha ha, làm sao có thể chứ?” Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười to: “Muốn đánh cược không?” “Ta thắng, huynh cho ta linh thạch, ta thua, ta đánh sư muội một trận!”
“Bịch” bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ngã xuống đất.
Vực Ngoại Thiên Ma thừa cơ ập đến, Tiêu Y lập tức trúng phải huyền cảnh.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Y nhìn thấy cảnh tượng trong ảo cảnh, Tiêu Y lập tức kịp phản ứng mình trúng chiêu rồi. Cầm sắt hòa minh, một người đánh đàn, một người pha trà, vui vẻ hòa thuận.
Loại hình ảnh này khiến màu vàng của Tiêu Y thăng hoa. Hai vị sư huynh phía xa xa còn ngoắc nàng qua.
Tiêu Y sâu kín cảm thán một tiếng: “Ai nha, loại hình ảnh này trước đó ta đã từng nhìn thấy, tuy nói là cảnh tượng trong mơ, không phù hợp trẻ em, cả đời ta cũng không thể nhìn thấy được.”
“Được rồi, đã được nhìn rồi thì không nên nhìn nhiều.” “Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta chết chắc.” Tâm thần khẽ động, thần thức cuốn ra, bao phủ cả hai vị sư huynh, chôn vùi.
Bên tai truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, cảnh vật trước mắt biến ảo.
Hiện thực lại xuất hiện, Tiêu Y còn chưa kịp thấy rõ ràng chung quanh, bên tai đã vang lên giọng nói của Lữ Thiếu Khanh.
“Thua thì đánh sư muội.”
Tiêu Y không kềm được, trực tiếp bị vùi dập giữa chợ. Kể từ đó, Vực Ngoại Thiên Ma chung quanh lại một lần nữa mãnh liệt lao tới, cách nàng càng gân.
Còn chưa đủ thời gian đâu. Tiêu Y sốt ruột, còn kém một bước nữa thôi, sao có thể thua ở thời điểm này được? “Cút!"
Tiêu Y gầm thét một tiếng, thần thức còn sót lại sôi trào mãnh liệt, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể hơi tranh thủ chút thời gian cho mình. Cảm nhận được khí tức của Vực Ngoại Thiên Ma, trong lòng Tiêu Y phiền muộn. Hiện tại còn chưa tới một khắc đồng hồ, dường như nàng không thể duy trì được nữa rồi.
Nếu là vì thế này bị Nhị sư huynh thu thập vậy thì oan uổng quá.
Phải nghĩ cách thôi.
Đầu óc Tiêu Y xoay chuyển thật nhanh, chỉ cần chống đỡ một khắc cuối cùng này là được.
Nên làm cái gì bây giờ? Đầu óc Tiêu Y nghĩ hết cách này đến cách khác nhưng từng cách đầu bị nàng bác bỏ.
Thực lực của nàng bây giờ không cho phép nàng giày vò nhiều như vậy.
Nếu thần thức có thể lợi hại như Đại sư huynh, Nhị sư huynh thì tốt biết mấy.
A, không đúng, tại sao phải giống hai người bọn họ?
Hai người bọn họ không phải người, Tiêu Y ta là người bình thường, không làm được thiên tài yêu nghiệt như vậy. Nếu đã thế, lui một bước, không cần nhất định phải giống hai vị sư huynh cũng được.
Chỉ cần chống đỡ qua khoảng thời gian này là được.
Thế nhưng, rốt cuộc phải làm như thế nào đây?
“Gừt"
Bên tai vang lên tiếng gầm giận dữ, Tiêu Y theo bản năng muốn ngăn cản, một vòng hào quang màu xanh lam hiện lên, tạo thành vòng phòng hộ bên ngoài. Nhưng Vực Ngoại Thiên Ma vẫn có thể nhanh chóng tiến thẳng vào.
Không còn cách nào khác, Tiêu Y chỉ có thể một lần nữa điều động thần thức.
Nhưng thần thức của nàng hiện tại có thể dùng được ngày càng ít.
Thần thức lần này đã không cách nào đánh giết được Vực Ngoại Thiên Ma gần người, chỉ có thể đánh lui nó.
Vừa nhìn, Vực Ngoại Thiên Ma bức lui như bị hộ thuẫn linh lực màu xanh lam chặn lại vậy. Một màn này khiến mắt Tiêu Y sáng lên, trong lòng có cách.
Đến lúc này, cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống. Sau đó, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liền thấy được một màn khiến cho cả hai người kinh ngạc.
“Cũng chưa tính là ngốc hết thuốc chữa.”
Thần thức Tiêu Y không còn trở nên đầy tính công kích nữa mà giống như kiếm ý của nàng, trở nên nhu hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận