Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2135: Chương 2135

Chương 2135: Chương 2135Chương 2135: Chương 2135
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì lắc đầu thở dài: “Hắn hiểu lầm ta quá sâu sắc.”
Khấu không có ý định nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh mà chỉ lạnh mặt đằng đằng sát khí nói: “Thả bọn họ ra, chuyện hôm nay ta sẽ không so đo với ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Nhất định thế, thả người thì thế nào cũng phải thả.”
A?
Tất cả mọi người đều thấy kỳ quái, dễ nói chuyện như vậy sao? Nhưng một khắc sau bọn họ liền hiểu tại sao.
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay hỏi Khấu: “Ngươi có mang theo linh thạch không?” “Linh thạch?” Đầu tiên là sững sờ, sau đó Khấu nhớ lại Chiêm Quý từng lưu ý mình thì đáp: “Muốn bảo ta dùng linh thạch đổi người à? Nằm mơiI”
Thánh tộc làm sao có thể cúi đầu trước một nhân loại? Hơn nữa còn phải dùng linh thạch để chuộc người nữa, truyền ra còn gì mặt mũi. Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì nụ cười biến mất, đầy mặt xem thường: “Khkoong thể nào? Không có linh thạch còn dám bắt ta thả người?”
“Con chó Thánh chủ cũng không dám làm thế, ngươi tưởng mặt mũi ngươi lớn lắm à?
“Đáng chết, ngươi dám nhục nhã sư phụ?” Khấu giận tím mặt, sát ý trong cơ thể càng sâu, như một con hung thú muốn ăn thịt người, khiến cho mọi người phải sợ hãi. “Ai nhục nhã hắn ta?” Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không sợ: “Ăn ngay nói thật còn không vui?”
Dường như nổi tính trẻ con, Lữ Thiếu Khanh cứng cổ nói: “Ta cứ muốn nói con chó Thánh chủ đấy. Làm sao? Ngươi còn dám đánh ta không?”
Khấu cũng không nhịn được nữa, khí tức bộc phát mãnh liệt, sát ý tung trời giáng xuống như một tòa núi lớn, áp lực cường đại khiến cho mặt đất sụp đổ trong chớp mát.
“Ta muốn giết ngươi!”
Đánh ngươi? Không nghiền xương ngươi thành tro cũng khó mà tiêu mối hận trong lòng ta.
Khấu đã quyết định phải chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.
Dám nhục nhã sư phụ của hắn ta, thân là đồ đệ hắn ta nhất định phải ra tay.
Mà phương án nhanh chóng ra tay, chơi chết Lữ Thiếu Khanh, còn có thể cứu người ra tay là nhất cử lưỡng tiện. Hai mắt Khấu lấp lóe, vừa có sự phần nộ vừa đan xen sự giảo hoạt không phù hợp với vẻ bề ngoài của hắn ta. Khấu ra tay, Lữ Thiếu Khanh không lựa chọn phản kháng mà lóe lên một cái đi tới bên cạnh Gia Cát Huân.
Lữ Thiếu Khanh đỡ Gia Cát Huân dậy, tri kỷ đặt nàng phía trước xem như tấm thuần.
Gia Cát Huân tức giận đến mức hai mắt trắng dã, suýt nữa không thở được.
Nhân loại vô sỉ, nhân loại hỗn đản, nhân loại đáng chết. Không ngờ lại dám coi mình làm bia đỡ đạn, thế này là thế nào? Đây là chuyện nam nhân nên làm sao?
Nam nhần sẽ làm ra hành vi vô sỉ này sao?
So với Gia Cát Huân nổi giận bên kia Khấu suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh trốn sau lưng Gia Cát Huân, nếu hắn ta tiếp tục tấn công, Lữ Thiếu Khanh có trúng đòn không thì không biết nhưng chắc chắn Gia Cát Huân sẽ bị đánh trúng.
Hứng phải sức mạnh này, Gia Cát Huân không chết cũng bị thương nặng.
Gia Cát Huân cũng không chỉ là người của Thánh tộc mà còn đến từ gia tộc ẩn thế, thân phận không kém hắn ta bao nhiêu.
Nếu khiến nàng ta bị thương thì rất khó để báo cáo lại. Huống chi, lần này hắn ta tới đây là để làm anh hùng cứu mỹ nhân, chứ không phải làm anh hùng giết mỹ nhân.
Khấu chỉ có thể vội vàng đổi hướng.
Sức mạnh cường đại lao lên trười, phát tiết trên bầu trời Nhữ thành khiến cho cả thiên địa rung động.
Phụt!
Khấu cảm thấy mình bị nội thương.
Cứng rắn thay đổi phương hướng tấn công chắc chắn không nhẹ nhõm.
Lực phản phệ không dễ hấp thụ đâu.
Khấu hận lắm, cố nén xúc động muốn nôn ra máu, ,hắn ta gầm lên: “Nhân loại đáng chết, ta muốn..."
Sắc mặt Khấu trở nên dữ tợn, không còn tí bình thản lạnh nhạt nào nữa. Lữ Thiếu Khanh còn chưa ra tay hắn ta đã chịu thiệt không nhỏ.
Nhưng Khấu còn chưa dứt lời, một bóng đen lao tới tấn công hắn ta.
Khấu giận dữ: “Muốn đánh lén?
“Mẹ nó!”
Cơ thể hắn ta lại lần nữa nổ tung như núi lửa phun trào, sức mạnh lớn lao mãnh liệt trào ra như suối nước ngầm. Chỉ là chút trò vặt mà cũng dám đùa nghịch trước mặt ta à?
Lữ Thiếu Khanh chỉ nhắc: “Nhìn kỹ nhé.”
Khấu kinh hãi, nhìn kỹ lại, suýt nữa thì mất hồn mất vía. Người tới là Gia Cát Huân một thân áo tím.
Khấu muốn nôn ra máu. Nhân loại vô sỉ.
Thủ đoạn hèn hạ như thế. “A”,
Khấu nổi giận gầm lên một tiếng, cứng rắn nuốt sức mạnh đang mãnh liệt lao ra kia lại, rồi tán đi phần lớn. Nhưng vẫn có một phần trúng vào Gia Cát Huân. Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất chật vật. Gia Cát Huân không thể động đậy như bị một bàn tay vô hình đánh trúng.
Nàng ta kinh hãi hô lên, bay bật ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn.
Nhưng cũng chỉ bay một. đoạn ngắn thôi lại bị một cỗ sức mạnh đẩy về phía Khấu. Tốc độ còn nhanh hơn nữa, như một tảng đá nhắm Khấu mà ném.
Bên này Khấu cứng rắn nhịn sức mạnh mình lại, linh lực cường đại xộc ngược.
Cảm giác như có thứ gì đó cứng răn nhét vào trong thân thể, khí huyết cũng lăn lộn điên đảo.
Phụt!
Không chịu nổi nữa, hắn ta bắn ra một ngụm máu.
Phun thẳng lên thân thể Gia Cát Huân, màu tím màu đỏ loang lổ, quần áo Gia Cát Huân lập tức tối đi một mảng lớn. Khấu nhìn Gia Cát Huân bay về phía mình thì cướng ép khống chế vết thương định đón lấy nàng ta.
Chỉ trong một nháy mắt, não của Khấu quay ngược trở lại, hắn ta phát hiện thế cục rất có lợi cho mình.
Mặc dù mình bị thương nhưng Lữ Thiếu Khanh đã tính sai một chuyện.
Hắn ta ném Gia Cát Huân đến, tương đương với việc chủ động từ bỏ con tin Gia Cát Huân.
Chỉ thế thôi, Gia Cát Huân liền có thể thoát khỏi sự khống chế của Lữ Thiếu Khanh.
Thế này cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân.
Cũng không uổng công mình đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận