Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 314 - Dụ địch (tt)



Chương 314: Dụ địch (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc dù Kế Ngôn ngự kiếm phi hành, nhưng tốc độ không nhanh hơn quái vật phía sau bao nhiêu.Quái vật phía sau đã đuổi theo, hắn ta đã cảm nhận được khí tức của quái vật.Biểu cảm của Kế Ngôn không tốt lắm, hắn ta chưa bao giờ chạy trốn như bây giờ.Cho dù là giả bộ bại, hắn ta cũng khó chịu.Nhưng mà trong lòng hắn ta cũng rất bất đắc dĩ.Nếu như hắn ta có thể đánh thắng con quái vật này, hắn ta tuyệt đối sẽ không chạy trốn như vậy.Hắn ta tình nguyện liều mạng đồng quy vu tận cũng muốn tiêu diệt địch nhân.Đáng tiếc là quái vật sau lưng thật sự quá mạnh mẽ, lấy thực lực hiện tại của hắn ta không cách nào một mình đánh bại nó, cho nên hắn ta chỉ có thể mượn lực lượng của sư đệ.Sát ý trong lòng Kế Ngôn càng tăng vọt, lại một lần nữa tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã tới biên giới đại trận.Ở chỗ này, hắn ta đã có thể nhìn thấy được bình chướng do đại trận tạo thành.Quái vật đuổi giết ở phía sau thấy Kế Ngôn không có thay đổi phương hướng, trong mắt lộ vẻ châm biếm.Nếu như đám người Kế Ngôn muốn tiến vào đại trận, thì phải đi vào từ vị trí đặc biệt. Mà nơi trước mắt này không phải vị trí đặc biệt, nói cách khác, nếu Kế Ngôn tiếp tục tiến lên, hắn ta sẽ giống những quái vật kia, đều bị đâm chết ở chỗ này.Đầu lưỡi quái vật lại liếm liếm môi, tựa hồ đã nhìn thấy khoảnh khắc Kế Ngôn đụng thành thịt vụn.Không sao, ta có thể liếm.Trong lòng quái vật chờ mong.Nhưng ngay sau đó, bình phong màu trắng biến mất, Kế Ngôn trong nháy mắt vọt ra ngoài.Quái vật lại sửng sốt, ánh mắt đỏ tươi lộ ra kinh ngạc, chuyện này, xảy ra chuyện gì vậy?Rất nhanh, quái vật cảm nhận được hơi thở bên ngoài, nó hưng phấn kêu lên."Grào! Grào!"Quái vật gầm lên giận dữ, đại trận biến mất.Những rào cản ngăn cản chúng đã biến mất.Trong khe nứt phía sau cũng truyền đến tiếng gầm rung trời, những quái vật kia cũng cảm giác được đại trận biến mất.Đều rống giận, tiếp theo, bắt đầu dốc toàn lực mà ra.Quái vật truy kích Kế Ngôn dẫn đầu một bước, vọt ra.Cảm nhận được khí tức bên ngoài, nó mừng như điên, hưng phấn ngửa mặt lên trời rống giận."Grào."Bị mắc kẹt hàng trăm năm, cuối cùng chúng cũng thoát ra.Grào grào, thời đại thuộc về chúng đã đến.Thời khắc hưng phấn như thế, đương nhiên phải gặm tu sĩ nhân loại dám khiêu chiến mình để chúc mừng một phen.Nó tiếp tục đuổi theo Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, nổi giận.Không thấy ta sao? Hay là xem thường ta?Nếu như là bình thường, Lữ Thiếu Khanh ước gì sẽ như vậy, nhưng là hiện tại hắn nhất định phải dẫn còn quái vật này vào đại trận.Kết quả là, Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên."Kêu la cái gì? Động dục sao?"Quái vật quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một tu sĩ nhân loại gầy yếu, đứng ở xa xa chửi ầm nó."Nhìn cái gì? Quỷ xấu xí, chưa từng nhìn thấy trai đẹp sao?""Grào!"Quái vật bị chọc giận, nhào về phía Lữ Thiếu Khanh. Lâu rồi không ăn thịt người, hôm nay có thể ăn mặn rồi.Quái vật kích động vô cùng, bị nhốt hơn ngàn năm, cuối cùng cũng chịu đến ngày lành.Tốc độ của quái vật rất nhanh, trong nháy mắt đã tới chỗ Lữ Thiếu Khanh, giống như ngọn núi nhỏ, nó dữ tợn giơ móng vuốt lên, nhưng mà sau một khắc, xung quanh đột nhiên xảy ra dị biến.Xung quanh lóe ra ánh sáng trắng, tu sĩ nhân loại gần trong gang tấc đã biến mất.Quái vật kinh hãi, trên mặt mang theo kinh nghi nồng đậm, nhìn bốn phía.Cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.Ngay cả mặt đất cũng không phải là đất đen, một cảm giác rất bất an dâng lên trong lòng, làm cho quái vật bực bội bất an, rống giận liên tục.Nó xông khắp trái phải, cấp bậc Nguyên Anh nên tốc độ của nó cực nhanh, chỉ là bật vọt một cái liền có thể xuất hiện ở ngoài mấy vạn thước.Nhưng mà cho dù quái vật vọt đến từ phương hướng nào, nó đều không thể rời khỏi nơi này.Điều càng làm cho quái vật sợ hãi chính là, trên bầu trời u ám, không biết đã mây đen dày đặc từ lúc nào. Mây đen tản ra uy áp cực lớn, điện quang lóe ra, để cho quái vật cảm nhận được uy hiếp cực lớn."Ầm ầm!"Sấm sét cực lớn rơi xuống, giống như lôi long giáng thế, muốn hủy diệt tất cả.Tốc độ sấm sét cực nhanh, quái vật tránh né không kịp, vài cái rơi vào trên thân thể quái vật."Grào!"Đau đớn thật lớn làm cho quái vật rống giận lên, nơi sấm sét rơi xuống đã cháy đen một mảnh, một mùi khét tràn ngập khắp nơi.Nhưng còn chưa hết, trên bầu trời hết một đợt lại một đợt sấm sét hạ xuống.Một tia sét hình thành chỗ quái vật đứng, trong nháy mắt bao phủ quái vật.Sấm sét có uy lực khủng bố, một đợt sấm sét cũng đủ để gạt bỏ một tu sĩ Kết Đan tầng 9 trong nháy mắt.Quái vật liều mạng tránh né, ngăn cản, nhưng vẫn có sấm sét không ngừng rơi vào trên người quái vật, quái vật rống giận liên tục, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong thiên địa, làm người ta nghe thấy biến sắc.Lữ Thiếu Khanh đứng ở bên ngoài đại trận, tiếng kêu thảm thiết của quái vật bên trong đại trận bị hắn xem nhẹ, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khe nứt.Tiệt Không Hỗn Thiên Trận bị Kha Hồng mở ra, quái vật bên trong khe nứt hưng phấn như uống xuân dược.Chúng đều lớn tiếng gầm rú, giống như thủy triều trút xuống từ trong khe nứt.Mà hai quái vật cấp Nguyên Anh còn lại cũng dẫn đầu xung phong, từ trong tiếng gầm của chúng, có thể nghe được sự hưng phấn trong lòng chúng.Bị nhốt ở chỗ này nhiều năm, hôm nay thấy được ánh rạng đông, làm sao mà không hưng phấn?Ba người Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa lập tức rút kiếm bay lên không trung.Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là phải ngăn cản những quái vật này, cản chúng nó lại, tranh thủ thời gian cho Kha Hồng khởi động đại trận một lần nữa.Đại trận lục phẩm, không phải nói đóng là đóng, mở là mở, cần thời gian, bên Kha Hồng sớm đã khởi động lại đại trận, nhưng phải mất một chút thời gian.Trên bầu trời xa xa, Ngu Sưởng quét ngang một đạo kiếm khí, vô số quái vật cấp thấp nhao nhao nổ tung, chết thảm tại chỗ.Nếu như không có tình huống khác, một mình Ngu Sưởng cũng có thể ngăn cản những quái vật chen chúc này, nhưng mà nơi này còn có một con quái vật đáng sợ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận