Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1164: Ta muốn ăn thịt vịt nướng

Chương 1164: Ta muốn ăn thịt vịt nướngChương 1164: Ta muốn ăn thịt vịt nướng
Trên thân Mặc Quân kiếm chợt lóe lên u quang, thể hiện rõ sự sắc bén của mình.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm khoa tay một chút, cuối cùng nhắm ngay quả trứng màu đen chém mạnh xuống một kiếm.
"Rầm!"
Một âm thanh khó có thể hình dung vang lên, như bổ xuống một tảng đá nhưng cũng giống như chém lên sắt thép, âm thanh kiếm mác giao mình chói tai, giống như một bàn chải sắc đang điên cuồng ma sát bên tai khiến người ta không kìm được nhe răng.
Mặc Quân kiếm chạm vào quả trứng màu đen, tia lửa tung tóe, cường độ phản chấn cường đại.
Kiếm linh Mặc Quân lại nhảy ra, rơi trên mặt đất lăn lộn.
"Ôi, đau quá, tê chết ta rồi!"
"Lão đại, đừng chém nữa, ta không chịu được nữa."
Lữ Thiếu Khanh ngoáy tai, một cước đá bay Mặc Quân: "Đồ vô dụng, ngay cả quả trứng nát này cũng không chém được."
"Bảo ngươi làm chút việc bé xíu, cũng có phải tạo mưa tạo gió gì đâu, ngươi có thể đừng mê mẫn sắc đẹp của cô nàng Vô Khâu kia nữa được không?"
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Lữ Thiếu Khanh không thể không giật mình trước độ kiên cố của quả trứng màu đen kia.
Mặc Quân kiếm là trường kiếm ngũ phẩm, đang chuẩn bị tiến lên lục phẩm, còn hấp thu loại đá không biết tên kia, luận sắc bén, luận kiên cố, ngoài Vô Khâu kiếm, thiên hạ hiếm thứ có thể so được.
Dưới một kiếm của Mặc Quân kiếm, chỉ đơn thuần dựa vào sắc bén, cho dù là pháp khí lục phẩm cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Nhưng bây giờ dưới một kiếm, bên ngoài quả trứng màu đen ngay cả chút vết tích cũng không hề lưu lại.
Đây là cái trứng chim gì?
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm một lần nữa quan sát quả trứng màu đen, một lần nữa khoa tay với quả trứng màu đen, tìm góc độ thích hợp chuẩn bị xuống tay.
Mặc Quân nằm trên thân kiếm, lộ ra lo lắng, dưới một kiếm, lực phản chấn này nó cũng khó chịu đựng được. Nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh tìm một vòng cũng không tìm được nơi nào thích hợp để hạ thủ.
Đường vân bên ngoài quả trứng màu đen quá ưu mỹ, như trời sinh, hợp thành một thể, không thể nào tìm được chỗ tỳ vết hoặc chỗ đặc biệt gì.
Ngược lại, sau khi quả trứng màu đen phát hiện ra hành vi của Lữ Thiếu Khanh dường như rất tức giận, một tầng sương mù màu đen mỏng lơ lửng trôi, không ngừng chập trùng, thể hiện sự phẫn nộ của nó.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, nghĩ nghĩ, thần thức của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thận trọng bước ra, bao phủ lên quả trứng màu đen.
Ban nãy chính vì thần thức của hắn mới kích hoạt quả trứng màu đen, giờ dùng tới thần thức không biết có thể xảy ra vấn đề gì không.
Nhưng đã không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lựa chọn dùng thần thức kiểm tra quả trứng màu đen tìm cơ hội.
Thần thức tràn ngập, sương mù màu đen ngoài quả trứng màu đen như phát giác ra, nhanh chóng rút đi, nhưng nước chảy hội tụ xuống bên dưới quả trứng màu đen.
Thần thức của Lữ Thiếu Khanh tiếp xúc quả trứng màu đen, vừa định kiểm tra quả trứng màu đen một lượt thì đột nhiên xảy ra dị biến.
Đạo thần thức trước đó lại một lần nữa xuất hiện, từ trong quả trứng màu đen lao ra.
Nó như bị bừng tỉnh, nổi giận đùng đùng, đằng đẳng sát khí lao ra.
"Cút!" Âm thanh như kinh lôi vang lên bên tai Lữ Thiếu Khanh.
"Cút ông nội ngươi!" Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí trả lời một câu.
Hai đạo thần thức hung hăng va chạm, một cỗ ba động vô tâm quanh quẩn trong hang động.
Dù hang động có trận pháp gia trì, kiên cố vô cùng, nhưng vẫn bị cỗ ba động vô hình này chấn động, bùn đất rì rào rơi xuống, chung quanh huyệt động bị cạo xuống một tầng bùn đất.
Sau khi hai bên đối đầu, trong lòng Lữ Thiếu Khanh càng thêm tự tin.
Đạo thần thức trong quả trứng màu đen kia không bằng hắn.
Sức mạnh đủ, gan của Lữ Thiếu Khanh cũng lớn hơn.
Hắn chỉ vào quả trứng màu đen gầm thét: "Rùa đen rút đầu, ngươi cũng dám phách lối trước mặt ta?
Không còn giấu diếm nữa, thần thức mãnh liệt tuôn ra.
Đạo thần thức trong quả trứng màu đen đã nhận ra nguy hiểm, không nói hai lời liền rụt trở về.
Điều Lữ Thiếu Khanh muốn chính là thứ này, cắn chặt lấy đối phương từ đó thuận lợi tiến vào trong quả trứng.
Trong quả trứng là một vùng trời đất đặc biệt, lối ra dường như là một hòn đảo nhỏ, phương viên cũng trăm mét, chung quanh có tầng bình chướng này, còn ngoài bình chướng sương mù màu đen tràn ngập, đồng thời còn mơ hồ truyền đến âm thanh sóng biển.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh hạ xuống, dậm chân một cái, dưới trạng thái thần thức, nơi này cũng như thế giới thật. Lữ Thiếu Khanh cau mày nhìn chung quanh, khí tức nơi này khiến hắn có một loại cảm giác khó chịu.
Giống như sinh cơ bừng bừng, lại như tử khí âm u, ô uế tà ác. Hai loại khí tức hoàn toàn xung đột với nhau khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy chung quanh mặc dù có bình chướng, nhưng bình chướng đã sớm thủng trăm ngàn lõ, sương mù màu đen bên ngoài đã sớm làm ô nhiễm, ăn mòn hết nơi này rồi.
Xúc cảm của mặt đất giống như cát, nhưng là mặt đất màu đen.
Sương mù màu đen bên ngoài không ngừng tràn vào, cuối cùng hội tụ thành một con chim trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Con chim lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, một thân lông vũ màu đen dài ngắn khác nhau, dáng dấp như một con vịt trời.
Cơ thể nó co ro lắng lạng lơ lửng giữa không trung, còn sương mù màu đen bên ngoài bình trướng tràn vào quanh quẩn trên người nó , không ngừng bị hấp thu.
Hắc điểu chìm nổi lên xuống trong sương mù màu đen, đắm chìm trong sương mù màu đen.
Nó giống như một tồn tại vô thượng tà ác đang ngủ say, một khi bừng tỉnh, thiên hạ tất sẽ chìm đắm trong hắc ám.
Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt hắc điểu cảm nhận được một cỗ uy áp khó hiểu.
Không phải cảm giác áp bức của thực lực cường đại mà áp lực đến từ cấp độ sinh mệnh, là uy áp của sinh mệnh cấp cao đối với sinh mệnh cấp thấp. Lữ Thiếu Khanh đánh giá nửa ngày cũng không nhận ra đây là loài chim gì, cuối cùng chỉ vào hắc điểu nói: "Ừm, cứ coi ngươi như vịt trời đi."
Lữ Thiếu Khanh âm thầm suy đoán, đạo thần thức kia cũng chính là thần thức của hắc điểu à.
"Vịt trời, ta tới rồi, hôm nay ta muốn ăn thịt vịt nướng, ngươi mời ta có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận