Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 501 - Thì ra là ngốc



Chương 501: Thì ra là ngốcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMọi chuyện phát sinh đến bây giờ, Lữ Thiếu Khanh khẳng định Mạnh tiểu thư này bị Hồng Mạch lợi dụng."Thì ra cô nàng này không phải âm hiểm, cũng không phải giảo hoạt, mà chỉ là đơn giản ngốc nghếch? Người như vậy cũng có thể làm Đại sư tỷ sao?"Sau khi nói xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh có vài phần cổ quái nhìn Kế Ngôn.Kế Ngôn hiểu ý Lữ Thiếu Khanh: "Ta và nàng ta không giống nhau."Đều là làm Đại sư huynh Đại sư tỷ, nhưng Kế Ngôn cũng không ngốc nghếch như Mạnh Tiêu, hắn ta không có khả năng bị người ta đùa bỡn thành như vậy.Đoan Mộc Hiến giận, ngươi đánh không lại cha ta, liền muốn bắt nạt ta? Trông ta dễ bắt nạt vậy sao?Hắn ta giận quá hóa cười, nhịn không được mở miệng; "Sư muội, ngươi còn chưa hiểu sao? Ngươi cho rằng lần tụ hội này thật như ngươi suy nghĩ sao? Triệu tập tất cả mọi người tới nơi này, chỉ vài câu nói suông là có thể làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời sao? Ngươi, quả nhiên vẫn ngây thơ như trước."Nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến kế hoạch của phụ thân mình, hắn ta nhịn không được cười ha ha, tức giận tiêu tan, đắc ý cười điên cuồng: "Thiệt cho ta vẫn muốn để ngươi làm đạo lữ của ta, hiện tại xem ra, ngươi còn chưa xứng. Ha ha..."Lãnh Dược Xuyên cũng cười ha ha, vẻ mặt không còn tôn kính Mạnh Tiêu nữa."Sư tỷ, ngươi ngoan ngoãn đợi ở một bên đi."Mạnh Tiêu mặc dù ngây thơ, nhưng không ngốc, lúc này cũng đã nhìn ra sự không thích hợp.Nàng ta phẫn nộ, hét lớn một tiếng: "Lãnh Dược Xuyên, ngươi dám lợi dụng ta?""Ha ha, ngươi cho rằng những năm này ta tất cung tất kính với ngươi là vì cái gì?"Lãnh Dược Xuyên cũng đắc ý khoe khoang: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý đi theo bên cạnh ngươi, động một chút là bị ngươi giáo huấn sao? Tất cả mọi chuyện, đều là vì hôm nay thôi."Lãnh Dược Xuyên và Đoan Mộc Hiến cười ha hả, trong giọng nói tràn ngập đắc ý.Hai Nguyên Anh đến, thế cục nơi này đều bị khống chế, mọi thứ đều ổn theo kế hoạch.Vừa nghĩ tới địa vị tương lai của mình sau khi kế hoạch thuận lợi, hai người càng muốn nhảy một điệu, hát vang một khúc để phát tiết hưng phấn và kích động trong lòng.Thấy hai người cuồng vọng không để mình vào mắt, Mạnh Tiêu đỏ mắt.Giống như một con hổ cái bị chọc giận, một đầu tóc ngắn còn toát ra khói trắng nhè nhẹ."Tên ghê tởm, đi chết đi."Mạnh Tiêu phẫn nộ không nói hai lời, phát động tấn công với Lãnh Dược Xuyên và Đoan Mộc Hiến.Lãnh Dược Xuyên cười ha ha: "Được, đúng lúc, để ta đến dạy dỗ ngươi một chút.""Dạy dỗ ta?" Mạnh Tiêu càng tức giận: "Ngươi chỉ là Kết Đan tầng 6, lấy cái gì tới dạy dỗ ta? Hai người các ngươi cùng chịu chết đi, hôm nay ta đại diện sư môn thanh lý môn hộ."Vừa nghĩ tới mình bị Lãnh Dược Xuyên lừa, sát ý trong lòng Mạnh Tiêu từ từ bốc lên."Đoan Mộc huynh, ngươi đi xuống trước, để ta dạy dỗ nàng, để nàng biết, ai mới là lão đại của Ngọc Đỉnh Phái."Trên mặt Lãnh Dược Xuyên nhiều hơn vài phần lãnh ý, hét lớn một tiếng bay đi, một đợt linh lực cường đại mãnh liệt tuôn ra, hung hăng đối đầu với Mạnh Tiêu.Uỳnh!Một tiếng vang thật lớn, nhưng điều làm cho người ta khiếp sợ chính là Mạnh Tiêu Kết Đan tầng 7 vậy mà không địch lại Lãnh Dược Xuyên Kết Đan tầng 6.Mạnh Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị một lực mạnh mẽ đánh bay, sau khi rơi xuống đất Mạnh Tiêu còn phun ra một ngụm máu tươi.Nàng ta khiếp sợ, tràn đầy khó tin: "Ngươi, ngươi đã là Kết Đan tầng 7? Ngươi vẫn luôn che dấu thực lực sao?"Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Lãnh Dược Xuyên vẫn đi theo bên cạnh mình lại che giấu thực lực."Ha ha..."Lãnh Dược Xuyên càng thêm vui vẻ, cười đến càng thêm càn rỡ, đắc ý giống như một con mèo vờn chuột: "Không nghĩ tới sao? Tất cả đều là giả bộ cho người khác xem thôi."Sự phẫn nộ của Mạnh Tiêu giảm đi vài phần, trong ánh mắt lại thêm vài phần hàn ý: "Xem ra, hôm nay nhất định phải cho ngươi biết cái gì gọi là Đại sư tỷ. Lại đến!"Mạnh Tiêu quát to một tiếng, lại ra tay.Lãnh Dược Xuyên cười lạnh không thôi: "Không biết tự lượng sức mình!"Lại là một tiếng vang thật lớn, nhưng mà lần này người bay ngược ra ngoài lại là Lãnh Dược Xuyên."Ngươi, ngươi cũng che giấu thực lực?"Giọng Lãnh Dược Xuyên tràn ngập khiếp sợ...Mạnh Tiêu hừ một tiếng, lắc đầu, có vài phần đắc ý: "Chỉ cho phép ngươi che giấu thực lực mà không cho phép ta che giấu thực lực sao? May mắn ta che giấu thực lực, nếu không sẽ bị tên tiểu nhân đê tiện như ngươi được như ý."Lãnh Dược Xuyên vừa tức vừa vội, vốn tưởng rằng mình che giấu thực lực, sẽ trở thành một con át chủ bài có thể cho Mạnh Tiêu một bài học.Không ngờ Mạnh Tiêu cũng che giấu thực lực, ngược lại cho gã một niềm vui bất ngờ.“Đáng chết!"Lãnh Dược Xuyên không tin, phẫn nộ ra tay lần nữa, nhưng mà cảnh giới chênh lệch làm cho gã không cách nào đánh thắng được Mạnh Tiêu, ngược lại rất nhanh đã bị Mạnh Tiêu áp chế, mắt thấy sắp thua không địch lại.Hồng Mạch mở miệng: "Được rồi, dừng tay đi."Âm thanh nhàn nhạt, lại giống như thánh chỉ hạ xuống.Mạnh Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không địch lại Lãnh Dược Xuyên."Hồng trưởng lão, ngươi..."Mạnh Tiêu khó có thể tin, thân là Nhị trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái mà Hồng Mạch lại ra tay với nàng ta.Hồng Mạch chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng: "Sư điệt, ngươi đừng trách ta.""Hồng trưởng lão, Đoan Mộc gia chủ..." Lúc này, người đứng đầu trong thế hệ trẻ Đông Châu là Khoái Hằng đứng ra, khí tức của hắn ta trầm ổn, bình tĩnh: "Chuyện Ngọc Đỉnh Phái các ngươi chúng ta không muốn tham dự, cáo từ.""Đúng vậy, chúng ta không tham dự, cáo từ.""Đi, đi mau."Những người khác tuy rằng rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác nhạy bén của một tu sĩ đã giúp cho bọn họ nhận thấy được nguy hiểm, trong lòng như có một giọng nói nói cho bọn họ biết, bảo cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận