Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1689

Chương 1689Chương 1689
Một chiếc phi thuyền đi giữa không trung, Lữ Thiếu Khanh nằm ở đầu thuyền, tiểu Hắc hóa thành hình người, chạy tới chạy lui trên thuyền chơi đùa với Doãn Kỳ.
Theo lộ trình đi vê phía trước, trong không khí như tràn ngập một mùi khét.
Nhóm Lữ Thiếu Khanh đã tiến vào phạm vi tây bắc Tê Châu.
Trên đường, bọn hắn gặp không ít tu sĩ chạy nạn, thậm chí là phàm nhân.
Thời gian dần trôi qua, người chạy nạn đã ít đi rất nhiều, mà trên đường đi thì lại gặp thêm không ít thi thể, các thành trì gặp được đa số đều bị hủy, thi thể nhân loại nằm trên mặt đất, thối rửa, phát ra mùi vị khiến người ta buồn nôn. Doãn Kỳ cau mày, che mũi, mắng to: "Ma tộc quá đáng."
"Để cho ta gặp, nhất định phải chém bọn chúng thành tám đoạn, mười đoạn."
Lữ Thiếu Khanh cũng lắc đâu, ma tộc cùng nhân tộc có cùng nguồn gốc, bây giờ lại tự giết lẫn nhau.
Thủ đoạn ma tộc trước mắt tàn nhãn tất nhiên sẽ kích thích lòng phản kháng của nhân tộc, đến lúc đó tình hình chiến đấu sẽ chỉ càng thêm thảm liệt.
Thánh Chủ muốn làm gì?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, trong lòng thầm suy đoán ý đồ của Thánh Chủ.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Thánh Chủ nhưng ít ra cũng từng cách không giao thủ với Thánh Chủ, biết Thánh Chủ giảo hoạt như hồ ly, là một người thông minh nhất, có tâm cơ nhất mà hắn từng gặp.
Gót chân còn chưa hoàn toàn đứng vững đã tàn sát nhân loại quy mô lớn không phải lựa chọn sáng suốt, Thánh Chủ không nên ngu xuẩn như vậy mới đúng.
Tuy nhiên nhớ đến lời Mộc Vĩnh từng nói, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể suy đoán có lẽ Thánh Chủ đã bị lây nhiễm rất lợi hại rồi, muốn khiến cả nhân loại diệt tuyệt.
Doãn Kỳ đột nhiên hỏi một câu: "Sư huynh, đến lúc đó làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?" Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Ngươi không phải đã nói rồi sao? Thấy ma tộc thì chém bọn hắn thành mười đoạn, tám đoạn."
Ban nấy Doãn Kỳ vừa mới đẳng đăng sát khí, hiện tại mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Ta nghe nói ma tộc rất lợi hại, lỡ như đánh không lại thì sao?"
"Đánh không lại thì gia nhập, đầu hàng thôi." Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Doãn Kỳ suýt nữa nghẹn chết.
Doãn Kỳ trợn mắt hốc mồm nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói thật chứ?"
"Thật mà." Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Đánh không lại, vì sao vẫn phải đánh, đầu hàng, không tốt sao?"
"Không phải nói ma tộc hung ác, không cách giao tiếp, còn thích ăn thịt người sống, đầu hàng, còn không phải thành khẩu phần ăn cho ma tộc à?"
"Sợ cái gì, bên ma tộc ta có người."
Lữ Thiếu Khanh dõng dạc, còn nói bên ma tộc có người, Doãn Kỳ ngàn vạn lần không tin: "Khoác lác!"
Doãn Kỳ còn đưa ra lý do: "Người như ngươi, ma tộc hận không thể nuốt sống ngươi, làm sao có thể kết giao bằng hữu với ngươi chứ."
Chuyện Lữ Thiếu Khanh từng đi tới ma tộc cũng chỉ có Ngu Sưởng và mấy vị phong chủ biết.
Hơn nữa để đề phòng gây ra hoảng loạn hoặc mang đến rắc rối cho Lữ Thiếu Khanh, chuyện ba người Lữ Thiếu Khanh từng đi ma tộc trở thành tuyệt mật ở Lăng Tiêu Phái.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Sao mà nói thật nhưng chẳng ai chịu tin nhỉ?"
Đối với việc này, Doãn Kỳ khinh thường đáp lại một chữ: "Cắt!"
Bỗng nhiên, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn về một hướng, tuy nhiên hắn chỉ nhìn một chút rồi thu hồi lại ánh mắt.
Một lát sau, nơi xa truyền đến tiếng thét. Doãn Kỳ đứng lên, mang trên mặt mấy phần cảnh giác: "Có người đến!"
Không bao lâu, ba tu sĩ nhân tộc xuất hiện trong tâm mắt Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ.
Sau lưng bọn hắn còn có mấy bóng dáng màu đen, mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của bọn hắn, còn có cả sát khí ngập trời.
Doãn Kỳ sắc mặt biến hóa: "Ma tộc?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu khẳng định: "Ma tộc!"
Ba tu sĩ nhân loại bị người ta đuổi giết phát hiện phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn vội vàng xông lại, có người hô to: "Đạo hữu, mau cứu chúng tai"
Trong đó có một người trẻ tuổi còn lớn tiếng hô hào: "Đạo hữu, ta là thiếu chủ Thác Bạt gia, Thác Bạt Huy, mong đạo hữu ra tay cứu viện!"
Sau khi mấy ma tộc sau lưng đuổi tới, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ, phát ra tiếng cười càn rỡ: "Ha ha, nơi này thế mà còn có tu sĩ nhân tộc, cùng chết đi!"
"Nhân tộc yếu đuối tới nhiều hơn nữa cũng vô íchl"
Doãn Kỳ lập tức rút ra cự kiếm xông lên trời, lớn tiếng hô: "Chỉ là ma tộc cũng dám càn rỡ?"
Đang lúc Doãn Kỳ dự định thể hiện chút cảnh giới của mình, chấn nhiếp ma tộc một chút, giọng Lữ Thiếu Khanh đã vang lên bên tai nàng ta.
"Che giấu chút thực lực."
Doãn Kỳ mặc dù không hiểu, nhưng nàng ta vẫn làm theo ý Lữ Thiếu Khanh, không hoàn toàn thể hiện thực lực của mình mà chỉ duy trì thực lực của mình ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.
Trong ma tộc lập tức xông ra một bóng dáng cao lớn, cười lên ha hả: "Nhân tộc yếu đuối!"
Khí tức bộc phát ra cũng là Nguyên Anh sơ kỳ.
Tu sĩ ma tộc không để Doãn Kỳ vào trong mắt, tu sĩ nhân loại trừ phi có công pháp đặc biệt hoặc thủ đoạn đặc biệt, nếu không tu sĩ nhân loại không có phần thăng quá lớn với tu sĩ ma tộc cùng cảnh giới.
Cộng thêm Doãn Kỳ còn là nữ hài tử, tu sĩ ma tộc càng thêm không để nàng ta vào mắt.
Tu sĩ ma tộc cùng Doãn Kỳ nhanh chóng đánh nhau, hẳn ta vốn tưởng mình có thể nhẹ nhàng tóm được Doãn Kỳ nhưng không ngờ Doãn Kỳ che giấu thực lực, sau mười mấy hiệp bị Doãn Kỳ chém cho liên tục lùi về phía sau, đợi khi hắn ta muốn làm chút gì đó thì đã muộn.
Cuối cùng hắn ta bị Doấn Kỳ đánh cho nổ tung, chỉ còn lại một nguyên anh hoảng hốt chạy trốn.
Cái ma tộc khác bị dọa sợ, lập tức xoay người chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận