Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2266:

Chương 2266:Chương 2266:
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Dù không biết động cơ vĩnh cửu là gì.
Nhưng thủy linh quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh tỏ ý. Mặc dù nó đơn thuần, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, nhưng cũng không có nghĩa nó là kẻ ngu.
Cho nên, khi Hoang thàn lại đánh tới, thủy linh không tránh né nữa.
Thân thể khổng lồ tỏa hào quang, chủ động đón lấy Hoang thần.
Xa xa nhìn lại, như một mặt trời hung hăng đánh tới Hoang thần.
Thủy linh chủ động đánh tới, nhất thời Hoang thần phản ứng không kịp.
Trận chiến trước đó, thủy linh vẫn luôn tránh né, hiện giờ nó lại chủ động đón đầu lại khiến cho Hoang thần trở tay không kịp, cuối cùng tiếp xúc thân mật với thủy linh. Nhưng Hoang thần lập tức lấy lịa được tinh thần, vui mừng quá đôi mà cười lên. “Khặc khặc.”
“Ngươi đây là tự chui đầu vào lưới!” Sương mù màu đen lăn lộn mãnh liệt trào ra khỏi thân thể Hoang thần, bám chặt vào thủy linh.
Sau đó, có lực hút từ Hoang thần hút tới.
Cảm nhận sức mạnh bản nguyên của mình bị thôn phệ, trái tim thủy linh run lên. Nhưng nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh, trái tim thủy linh cũng cứng lại, phát động kỹ năng của mình.
Phong bạo gào thét cuốn lên, như xúc tu bao vây lấy Hoang thần, sau đó cũng thôn phệ Hoang thần.
Hoang thần kinh ngạc, chẳng mấy chốc đã hiểu thủy linh muốn làm gì.
“Sâu kiến, ngây thơ!”
Sau đó nó tăng lực hút.
Thủy linh bên này cũng không cam chịu yếu thế, hai người lại triển khai một vòng đấu mới.
Bão lốc xung quanh dần dần dừng lại, hư không dường như đã khôi phục bình tĩnh. Nhưng thủy linh và Hoang thần chiến đấu càng hung hiểm hơn. Nếu có một ai đó không duy trì được sẽ bị kẻ còn lại hút khô.
Thần thức của song phương đang không ngừng đối đầu, không ngừng công kích lần nhau.
Khi tức cả hai nhanh chóng hạ xuống, Kế Ngôn ở bên cạnh mang theo Vô Khâu kiếm ngo ngoe muốn động. Lữ Thiếu Khanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ tới khi phù hợp, bọn họ có thể thừa cơ xuất thủ, cho Hoang thần thâm vài vết thương.
Không cầu chơi chết Hoang thần, chỉ cầu Hoang thần bị thương nặng hơn một chút. Mặc dù khí tức của Hoang thần đã giảm xuống phân nửa, nhưng vẫn cường đại hơn bọn họ.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chờ sẵn một bân lắng lặng chờ thời cơ xuất hiện.
Hư không lần nữa trở về tịch mịch, chỉ thi thoảng có sóng không khí do thủy linh và Hoang thần va chạm khuếch tán ra bốn phía. Thời gian dần dần trôi qua, so ra thủy linh vẫn kém Hoang thần một chút.
Khí tức của nó giảm nhanh hơn, mà khí tức của Hoang thần ngược lại còn tăng thêm.
Lữ Thiếu Khanh cảm giác được thì không nhịn được mà lắc đầu: “Đồ vô dụng.”
Dù sao cũng là Đại Thừa kỳ cơ đấy.
Nơi này còn là địa bàn của mình, thế mà không đánh bại được người ngoài.
Thật mất mặt. Lữ Thiếu Khanh thở dài
nói :“Ra tay đi!”
Hai ánh kiếm cao vạn trượng lao về phía Hoang thần.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn liên thủ ra tay.
Bên này Hoang thần cũng cảm nhận được áp lực lớn lao.
Hoang thần muốn ngăn cản một chút, nhưng thủy linh cũng nổi điên gắt gao ngăn nó lại.
Phụt! Ánh kiếm rơi vào thân thể Hoang thần, màn sương màu đen càn quét, vẩy ra.
Kiếm ý sắc bén khiến cho Hoang thần cảm giác dường như thân thể mình bị chém làm hai khúc, kiếm ya bạo liệt khiến nó đau đớn như bị xé nứt.
“Sâu kiến đáng chết.”
Đau đớn, sỉ nhục khiến cho Hoang thần tức giận đến mức muốn nổ tung.
Thứ mà nó chỉ coi là con kiến hôi lại có thể làm nó bị thương. “Cút đi!”
Nó gầm lên một tiếng, đánh bay thủy linh, sau đó xoay người lại ra sức vồ Lữ Thiếu Khanh một cái.
Kế Ngôn đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Ta lên trước!” Muốn đánh bại Hoang thần, Lữ Thiếu Khanh là mấu chốt. Thân là sư huynh, hắn ta chỉ có thể cố hết khả năng khiến cho Hoang thần bị thương nặng, tạo cơ hội cho Lữ Thiếu Khanh.
Ông! Vô Khâu kiếm đã thăng cấp tỏa ra hào quang chói sáng, Kế Ngôn lại đánh ra một kiếm kia.
Âm ầm!
Một kiếm như từ dòng sông thời gian đánh ra, cả mảnh hư không đầu chấn động. Con ngươi Hoang thần đột nhiên co rụt lại.
Mới cảnh giới chừng đó đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu thế này.
Nhưng!
Hoang thần cười lạnh nói: “Sâu kiến không biết tự lượng sức mình!”
“Chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám càn rỡ trước mặt ta?” “Chết đi!”
Hoang thần vươn móng vuốt ra.
Màu đen vạn trượng xộc ra, một cái móng vuốt dài cả mười tỷ dặm xuất hiện trong hư không.
Như một con hung thú vô địch, móng vuốt sắc bén của nó như khai thiên tích địa. Cắm mạnh vào ánh kiếm ngập trời. Âm ầm.
Hai cỗ sức mạnh va chạm dẫn phát hư không chấn động. Hoang thần muốn bạo ngược, ánh mắt lóe ra âm tàn.
Dùng phương thức tàn nhẫn xóa đi một kẻ được gọi là thiên tài, là một chuyện khiến nó cực kỳ hưng phấn.
Kế Ngôn là thiên tài, vậy nó sẽ xóa bỏ cái tên thiên tài này, thôn phệ hết linh hồn của hắn ta, nhai nát cả huyết nhục của hắn ta. Hoang thần hưng phấn. Nhưng một khắc sau, kiếm ý ngập trời tựa như Vương giả giáng lâm lập tức nổ bùm, hư không lại lần nữa chấn động. Móng vuốt hơn tỷ vạn dặm trong hư không nổ tung, ánh kiếm vạch một cái chia nó làm đôi.
Phù một tiếng, sương mù màn đen lăn lộn trên mu bàn tay Hoang thần, một vết thương sâu đến tận xương xuất hiện tại đó, mà còn một mực lan lên tận bả vai.
Nếu sâu hơn một chút, Hoang thần cũng không dám khẳng định cánh tay của mình sẽ chịu nổi.
Cảm nhận được cỗ kiếm ý này đáng sợ cỡ nào, Hoang thần kinh hãi.
Tên thiên tài này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nó nhiều.
Phong mang vô cùng, khí tức Vương giả.
Nhân loại này là kẻ bình thường sao?
“Đáng chết!”
Hoang thần lại lần nữa gào thét, nếu nói lúc trước nó bị Kế NGôn bổ trúng là do chủ quan.
Thì lần này là lần thứ ba, Kế Ngôn đối đầu tấn công với nó, và nó vân bị đánh trúng bị thương.
Không còn tí mặt mũi nào nữa rồi.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì hết sức hài lòng.
Hiện tại Hoang thần yếu hơn rất nhiều, thủy linh tấn công không phải không có tác dụng.
“Hàng lởm kia, ăn một kiếm của ta!” Lữ Thiếu Khanh giết ra, một vầng minh nguyệt xuất hiện trong hư không. Hoang thần chấn kinh một vạn năm, nghẹn ngào kêu lên: “Lục Tiên kiếm quyết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận