Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1100: Nhân loại và quái vật có gì liên quan?

Chương 1100: Nhân loại và quái vật có gì liên quan?Chương 1100: Nhân loại và quái vật có gì liên quan?
"Gừt
Hai chữ quái vật dường như chọc giận con quái vật trong huyệt động kia.
Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí của đại trưởng lão tăng vọt, tia bàn bạo trong mắt càng tăng lên.
Nó giơ móng vuốt lên với đứa trẻ định ngay lập tức mổ bụng mổ ngực đứa trẻ.
Một kiếm quang màu lam hiện lên, từ sau lưng tất cả mọi người xuyên thẳng đến, gọt bay đầu đại trưởng lão một cách chính xác.
Không chỉ như thế, cái đầu màu đen bay lên cao, trong mắt mang theo nghi hoặc, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Một cỗ kiếm ý theo sát phía sau, chẻ cái đầu thành mảnh vụn đầy trời.
Thi thể đã mất đầu của đại trưởng lão đứng nguyên tại chỗ, sau mấy hơi thở mới từ từ ngã xuống đất, lặng lẽ dấy lên một đợt bụi mù.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.
Bọn hắn lần lượt quay đầu, nhìn ra phía sau.
Tiêu Y tay cầm trường kiếm, trên mặt tràn ngập sát khí, như vị nữ kiếm khách hoành không xuất thế: "Chỉ là quái vật, dám khi dễ tiểu hài tử?"
Tư thế hiên ngang, uy phong lãm liệt, chính nghĩa lãm nhiên nhìn chúng tộc nhân bộ tộc Định Ất.
Mặc dù đại trưởng lão trở nên đáng sợ, thực lực cũng tăng nhiều, trên thực tế thực lực của lão ta vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ, ngay cả Kết Đan kỳ vẫn chưa thể đạt tới.
Tiêu Y nhẹ nhàng miểu sát.
Sau khi đại trưởng lão ngã xuống đất, quái vật trong huyệt động đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nó bước ra từ trong huyệt động, gào thét một tiếng với đám người, vội vã há miệng hút một hơi, thi thể đại trưởng lão ngã trên mặt đất xuất hiện một cỗ sương mù màu đen tiến vào trong miệng nó.
Sương mù màu đen bị hút đi, cơ thể đại trưởng lão trở nên nhão nhoẹt, tản ra mùi hôi thối giống như thi thể hư thối đã chết mười ngày nửa tháng.
Cơ thể quái vật trở nên to lớn hơn vài phần, khí tức trên người liên tục tăng lên, thực lực quái vật vốn chỉ là Trúc Cơ kỳ lắc mình một cái biến thành thực lực Kết Đan sơ kỳ.
Khí tức hủy diệt mà nó tản ra khiến đông đảo tộc nhân bộ tộc Định Ất biến sắc, một lần nữa thối lui.
Sắc mặt đám tộc trưởng Côn Ngải như mảnh tro tàn, thực lực cường đại của quái vật khiến trong lòng bọn hắn tuyệt vọng.
Côn Ngải cắn răng, nói với người bên cạnh: "Lãng Phong, ngươi mang một nhóm người bảo hộ tộc nhân rời khỏi chỗ này, những người khác theo ta đi đối phó con quái vật này."
"Tuyệt đối không thể để nó xuất thủ với tộc nhân!"
"RõI"
"Gừi
Quái vật nhìn thấy bọn người Côn Ngải định đối phó nó liền chọc cho nó càng thêm nổi giận.
Cánh sau lưng khẽ động, trực tiếp xuất thủ với Côn Ngải.
Cơ thể nó như thiểm điện, Côn Ngải chỉ có thể miễn cưỡng phản ứng.
"Râầm!"
Một tiếng vang thật lớn, Côn Ngải miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài.
"Quái vật, đáng chết!"
"Chịu chết đi, quái vật!"
Những người khác giận dữ, nhóm người Cát Cửu cùng nhau xuất thủ với quái vật.
Tuy nhiên thực lực của bọn hắn thấp, tất cả công kích đánh lên người quái vật như đang gãi ngứa cho quái vật, thành công chọc giận quái vật.
Bóng dáng quái vật liên tục chớp động, trong chốc lát liền có mấy tộc nhân bộ tộc Định Ất ngã xuống dưới tay quái vật.
"Liên thủ kết trận!"
Côn Ngải ở nơi xa đang lấy lại sức hét lớn một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu, vô cùng không coi trọng mệnh lệnh này của Côn Ngải: "Muốn chết!"
Tiêu Y nghe vậy, lúc này quơ trường kiếm hỏi: "Nhị sư huynh, muốn ta tiếp tục xuất thủ không?"
Cho dù là đại trưởng lão hay con quái vật trước mắt đều yếu muốn chết.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không định xuất thủ, giao hết cho Tiêu Y.
Tiêu Y một kiếm nạo đại trưởng lão cảm thấy chưa đã ghiền, còn muốn tiếp tục thể hiện.
Lữ Thiếu Khanh ngăn cản nói: "Xem trước một chút." Lữ Thiếu Khanh muốn xem thử những sương mù màu đen trong cơ thể đám Côn Ngải sẽ như thế nào.
Dưới sự chỉ huy của Côn Ngải, bọn Cát Cửu tụ tập lại một chỗ.
Theo Lữ Thiếu Khanh đây cũng chẳng phải trận hình gì, chẳng qua cả đám người vây lại một chỗ thôi.
Tiếp đến, trong cơ thể bọn hắn bay ra một cỗ sương mù màu đen, sương mù trong cơ thể mỗi người vì thực lực mạnh yếu mà khác biệt.
Thực lực càng mạnh, sương mù lại càng lớn, trong đó sương mù của Côn Ngải gần như đã hóa thành thực chất, vừa xuất hiện đã huyễn hóa ra hình dạng một con quái vật, giãy giụa phát ra tiếng gào thét vô thanh.
Dường như con quái vật bị vây trong sương mù không cách nào thoát ra được. Đám người lấy sương mù màu đen ra liên kết lại với nhau như một con quái vật có sinh mệnh đang trôi lơ lửng.
Những nơi sương mù đi qua, mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, bị ăn mòn tạo ra vết tích rất sâu.
Quái vật sau khi thấy đám người lấy sương mù màu đen ra liên thủ liền phát ra tiếng người khiến người ta tê hết da đầu.
Nó không hề ngăn cản, để mặc sương mù bao phủ nó.
Tiếp đến nó há to mồm khẽ hít, những cái kia sương mù màu đen chẳng những không tạo ra bất kỳ thương tổn gì với quái vật ngược lại còn bị nó nhẹ nhàng hấp thu.
"AI"
Sương mù màu đen bị hấp thu, nhóm người Côn Ngải miệng phun máu tươi, nhao nhao ôm đầu kêu thảm.
Có người yếu một chút thì đã ngất đi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tộc trưởng Côn Ngải này vốn đã bị thương, sương mù màu đen bị thôn phệ, ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết lớn nhất, miệng phun máu tươi cũng nhiều nhất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy, không kìm được cảm thán một câu: "Thật không hổ là người làm tộc trưởng, âm thanh này, miệng máu này, chậc chậc..."
Sau đó hắn liếc sang Kế Ngôn bên cạnh: "Huynh là Đại sư huynh, sau này huynh bị thương thổ huyết mà không nhiều hơn ta thì huynh thối vị nhường chức đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận