Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1478: Đại sư huynh Chân Vũ viện

Chương 1478: Đại sư huynh Chân Vũ việnChương 1478: Đại sư huynh Chân Vũ viện
"Huynh thấy có ai rèn luyện người ta thế này không?" Giản Nam giờ không còn hơi sức đâu để nói chuyện với ca ca.
Trước đó chính Giản Bắc đã đề nghị nàng ta lên thuyền giặc của Lữ Thiếu Khanh.
Giờ nàng ta tự mình chết cóng trên thuyền giặc, có muốn nhảy xuống thuyền cũng không nhảy được.
Giản Bắc không cách nào phản bác, chỉ có thể tiếp tục an ủi: "Thời gian một năm sẽ trôi qua nhanh lắm."
"Thời gian một năm, hiện tại một tháng thôi mà muội mất sạch thể diện rồi này."
"Đâu đến mức đó chứ?" Giản Bắc cảm thấy lời này của muội muội quá mức khoa trương rồi: "Tên kia mặc dù có đôi khi khiến người ta hận đến mức ngứa răng nhưng ít ra phẩm hạnh vẫn được, không động tay động chân với muội."
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh nói dẫn Giản Nam ra ngoài đi dạo, rêu rao khắp nơi trước mặt công chúng, cố ý để người †a nhìn thấy hình ảnh hắn và Giản Nam đi cùng nhau.
Nhưng Giản Bắc đi theo bên cạnh hiểu rất rõ, giữa Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam vẫn duy trì một khoảng cách, chưa từng vượt quá ranh giới đó bao giờ.
Giản Nam nghe vậy, lập tức lông mày dựng đứng, quát to một tiếng: "Hắn dám?"
Nhưng sau đó, nàng ta lại rất bực bội, ném ra một Thiên Cơ Bài: "Tự huynh xem đi." Giản Bắc mở ra xem, phía trên rõ ràng là có một bài nói về Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam.
Giản Nam là một trong những đệ tử trẻ tuổi của ngũ gia tam phái, là nữ đệ tử duy nhất đạt tới Nguyên Anh kỳ tầng chín, cộng thêm dung mạo của bản thân nên vẫn luôn là người nổi tiếng ở Trung Châu này.
Mặc dù ở trong thâm cư không ra ngoài, nhưng nhiệt độ không giảm.
Lữ Thiếu Khanh thì sao, nhân vật trang đầu đột nhiên xuất hiện, mới tới Trung Châu đã dám gây chuyện với Ngao gia, tiện thể lừa được một tấm lệnh bài Thệ Ước của Công Tôn gia.
Giờ hai người bọn họ thường xuyên cùng dạo phố, đi chung với nhau, ra ra vào vào, rất khó để không khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện bát quái. Giản Bắc nhìn bài viết này thì thấy đang phỏng đoán quan hệ của Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Giản Bắc sau khi xem xong, hắn ta chỉ thấy ba chữ, trong bài viết dù dài dòng màu mè thế nào thì đơn giản cũng là, có gian tình.
Giản Bắc không kìm được mắng to: "Cẩu tử Thiên Cơ đáng chết, tin đồn thất thiệt, thêu dệt vô cớ."
Giản Nam hừ một tiếng: "Huynh tiếp tục xem tiếp đi."
Giản Bắc tiếp tục xem tiếp, phía dưới càng có nhiều bài viết về chuyện bát quái của Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam hơn.
So với bài thứ nhất thì càng thêm trực tiếp hơn, mỗi câu mỗi chữ đều khẳng định Lữ Thiếu Khanh là con rể tương lai của Giản gia. €ó nói Giản Bắc bán muội cầu vinh, cũng có nói Giản Nam mang thai, chuẩn bị chờ sinh, chờ sau khi sinh xong hài tử sẽ đột phá Hóa Thần.
Giản Bắc đọc xong giận đến nghiến răng: "Thật sự phải đi đập Thiên Cơ các rồi."
Dám đi tung tin đồn nhảm làm xấu thanh danh muội muội hắn ta.
Giản Nam rất khó chịu nói: "Cho nên, huynh nói, ta còn mặt mũi nữa không?"
Nàng ta là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, lên thuyền giặc, giờ bị người ta đồn thổi là mang thai mấy tháng, ở nhà chờ sinh.
Nàng ta còn mặt mũi đâu ra ngoài gặp người khác.
"Đầu tại huynh đấy!" Giản Nam cuối cùng hung tợn trừng mắt liếc Giản Bắc, hết thảy đều do ca ca này của mình dụ mình lên phải thuyền giặc.
Giản Bắc gãi gãi đầu, mặc dù vậy, nhưng, hẳn ta không kìm được nói: "Tiểu muội, đừng quên, là tự muội thê mới khiến cho hắn có thể lệnh muội đi dạo phố với hắn, muội không cách nào từ chối."
"Đừng nói nữa!"
Nhắc đến chuyện này, Giản Nam muốn che mặt mà khóc.
Mình tự hàn chặt cửa của mình, không cách nào nhảy thuyền rồi.
Thấy thế, lúc này Giản Bắc dỗ dành Giản Nam từ một góc độ khác: "Như vậy cũng tốt, có thể giúp muội thoát khỏi Bao Dịch kia."
Bao Dịch, Đại sư huynh Chân Vũ viện, một trong những thiên tài hàng đầu ở Trung Châu.
Hắn ta thích Giản Nam, vẫn luôn theo đuổi Giản Nam, khiến Giản Nam thấy phiền muốn chết.
Giản Nam vừa nghe đến Bao Dịch, lập tức nhức đầu: "Đừng nhắc tới hắn, vất vả lắm mới được yên tĩnh một chút."
Giản Bắc cười hắc hắc, vừa lúc muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một âm thanh truyền vào.
"Giản Bắc, ngươi cút ra đây cho ta."
Giản Nam biến sắc, Giản Bắc ngạc nhiên: "Sao vừa nhắc tới hắn, hắn đã đến rồi?"
Âm thanh này đúng là của Bao Dịch mà hắn ta vừa nhắc tới.
Giản Nam vừa muốn mở miệng, giọng Bao Dịch tiếp tục vang lên: "Nam muội muội cũng ở nơi đây?"
"Quá tốt rồi!"
Lời vừa dứt, bóng dáng Bao Dịch đã xuất hiện ngay trước mặt Giản Bắc và Giản Nam.
Giản Bắc lúc này quát: "Bao Dịch, ngươi vào để làm gì?"
"Ta đâu có mời ngươi vào."
Bao Dịch đứng chắp tay, trên vai có một con linh sủng phi cầm màu đen như diều hâu.
Trên mặt Bao Dịch nở nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.
Cho dù là ánh mắt nhìn Giản Bắc cũng mang theo vài phần khinh miệt, duy chỉ có lúc nhìn thấy Giản Nam, ánh mắt nóng bỏng.
Bao Dịch nhìn về phía Giản Bắc, thản nhiên nói: "Ngươi không đóng cửa, gọi cũng cũng không ai ra nghênh tiếp, ta chỉ có thể mình tiến đến."
Sau đó ánh mắt lại lần nữa rơi lên người Giản Nam: "Nam muội muội, đã lâu không gặp."
Giản Nam hừ một tiếng, không muốn để ý đến Bao Dịch.
Bao Dịch cũng lơ đễnh, ánh mắt của hắn ta tuần sát chung quanh một vòng, lạnh lùng hỏi: "Tên Lữ Thiếu Khanh kia đâu?"
"Ngươi tới gây chuyện với hắn à?" Giản Bắc nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mong đợi.
"Hừ, hắn làm hỏng danh dự của Nam muội muội, ta sẽ không bỏ qua hắn."
"Ta biết hắn ở chỗ này, bảo hẳn cút ra đây." Sau khi nói xong, vẫn không quên nở một nụ cười mỉm với Kế Ngôn: "Nam muội muội, muội yên tâm, để ta thay muội thu thập hắn."
Giản Nam không thèm để ý đến hắn 1a.
Giản Bắc hưng phấn, chỉ vào bên trong: "Hắn đang ở trong đó, đi đi, thu thập hắn đi"
"Tuy nhiên ngươi phải cẩn thận một chút, hắn cũng không phải dễ trêu."
Bao Dịch nghe vậy, không kìm được cười ha ha, trên mặt hiển thị rõ khinh miệt: "Bảo hắn ra đây, ta không thể thu thập hắn về sau ta gọi ngươi là đại ca."
"Thật sao?" Giản Bắc càng thêm hưng phấn: "Nào, ta dẫn ngươi đi "
Bạn cần đăng nhập để bình luận