Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 219 - Người tỏ tình với Đại sư huynh



Chương 219: Người tỏ tình với Đại sư huynhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y nhìn bộ ngực cao ngất của người đó, giọng nói chất đầy vẻ hâm mộ: "Là Doãn Kỳ sư tỷ."Nhưng sau đó nàng nhớ tới thực lực của Doãn Kỳ, lo lắng: "Doãn Kỳ sư tỷ có thể đánh thắng gã không?"Lúc này Lữ Thiếu Khanh ghé vào trên bàn, có vẻ buồn ngủ cực kì, nói: "Yên tâm đi, nàng ta dầu gì cũng là Trúc Cơ tầng tám, lợi hại hơn tên chỉ biết cắn dược kia không ít."Doãn Kỳ khác với Đường Sách.Doãn Kỳ thông qua quá trình khổ tu, đi tới từng bước một.Cơ sở vững vàng, thực lực hùng hậu, không phải loại người thích cắn thuốc như Đường Sách có thể so sánh.Sau khi Đường Sách nhìn thấy Doãn Kỳ bước lên, ánh mắt cũng không thể tránh khỏi dừng trên ngực nàng ta trước tiên.Đồng nhan cự nhũ, mặt mũi ngoan ngoãn, có thể kích thích ý dâm tà của người khác.Đường Sách cười vui vẻ hơn nữa: "Một nữ hài tử như ngươi đánh đấm cái gì, không bằng...""Không bằng ngươi đi chết đi!"Doãn Kỳ nổi giận, hét lớn một tiếng: "Xem chiêu!"Nàng ta cầm một thanh cự kiếm trong tay, vận linh lực bổ về phía Đường Sách.Trên mặt Đường Sách vẫn giữ nụ cười nhạt, vô cùng tự tin."Ta đã Trúc Cơ tầng chín, ngươi lấy gì đánh với ta?"Đường Sách vô cùng tự tin về cảnh giới của mình.Doãn Kỳ không nói gì.Cự kiếm ở trong tay nàng ta, chẳng khác nào một thanh đại khảm đao.Hung hăng chém về phía Đường Sách.Đường Sách vừa cười lạnh, vừa lấy ra vũ khí để ngăn cản."Keng!"Một tiếng vang thật lớn vang lên, Đường Sách không ngờ sức của Doãn Kỳ lại mạnh đến thế, gào thảm một tiếng, bay ra ngoài, đập thật mạnh vào phòng hộ tráo vừa dâng lên ở cạnh biên.Một ngụm máu tươi phun ra.Gã nhìn Doãn Kỳ bằng ánh mắt hoảng sợ.Doãn Kỳ làm gã cảm thấy mình đang đối mặt với một con bạo long hình người.Sức lực của nàng ta quá lớn, hoàn toàn không giống với một tu sĩ Trúc Cơ.Tiêu Y nhìn thấy Doãn Kỳ chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Đường Sách, vui vẻ vô cùng: "Wow, Doãn Kỳ sư tỷ lợi hại quá đi thôi."Lữ Thiếu Khanh nhìn mà nhe răng, nói thầm: "Đúng là một con mẫu bạo long.""Vẫn cuồng bạo như vậy."Tiêu Y nghe vậy, nghiêng đầu qua, tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, Doãn Kỳ sư tỷ trước giờ vẫn vậy sao?"Lúc Doãn Kỳ ra tay hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài của nàng ta.Nàng ta quăng thẳng cự kiếm ra rồi chém tới, không khách khí chút nào.Lữ Thiếu Khanh nhìn cảnh Doãn Kỳ giơ cự kiếm đuổi theo Đường Sách, tiếp tục nhe răng.Hắn kể những sự tích quang vinh của Doãn Kỳ cho sư muội nghe."Năm đó, sau khi nha đầu kia gia nhập Bích Vân Phong, nghe nói nhất kiến chung tình với Đại sư huynh ở đại hội tông môn...""Nghe nói?" Tiêu Y thấy lạ.Lữ Thiếu Khanh nhịn không được trợn mắt: "Ta cũng đâu có đi tham gia, làm sao ta biết giữa bọn họ có tia lửa tình yêu gì hay không?""À... À......"Tiêu Y hiểu ra, Nhị sư huynh không tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là nghe nói rồi."Sau đó thì thế nào?"Ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực thiêu đốt trong lòng Tiêu Y, hai con mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, chờ đoạn tiếp theo, ngay cả tỷ thí giữa Doãn Kỳ và Đường Sách cũng chẳng quan tâm nữa."Sau đó hả, nàng ta tìm đến Thiên Ngự Phong, tỏ tình với Đại sư huynh chứ sao.""Cái gì!" Tiêu Y hít một ngụm khí lạnh, chấn động đến nói không nên lờiĐại sư huynh Kế Ngôn của nàng bình thường chẳng nói chẳng rằng, mặt vĩnh viễn giữ biểu cảm lạnh lùng.Nếu không phải người quen của hắn ta, chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng đã khiếp đảm, không dám đến gần hắn ta mà nói chuyện.Càng đừng nói là tỏ tình với hắn ta.Bởi vậy, Tiêu Y không ngờ Doãn Kỳ lại to gan và thẳng thắn như vậy."Sau đó thì sao, sau đó thì sao." Tiêu Y hưng phấn hơn nữa.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Tiêu Y, hết chỗ nói rồi, vì sao nữ nhân lại thích tọc mạch chuyện của người khác như vậy."Vô nghĩa, đương nhiên là huynh ấy không đồng ý rồi."Tiêu Y rõ ràng lộ ra khuôn mặt thất vọng.Tuy nàng biết đó là chuyện không thể nào, nhưng lúc nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói ra đáp án như vậy, trong lòng Tiêu Y vẫn không thể tránh khỏi có phần thất vọng.Lữ Thiếu Khanh thấy thế giận dữ, chọc vào đầu của nàng: "Cái đầu heo của muội đang nghĩ gì thế?""Có phải muốn Đại sư huynh của muộn cưới vợ rồi sinh một đứa nhóc để nó chơi với muội hay không?""Ha ha...""Nhị sư huynh, huynh cũng được mà.""Muội xéo ngay!"Ngón tay Lữ Thiếu Khanh tung bay lên xuống, chọc nhanh hơn nữa.Tiêu Y ôm đầu ghé vào trên bàn, vừa chịu đựng, vừa hỏi: "Sau đó thì thế nào?""Sau đó hả?" Lữ Thiếu Khanh không nhịn được nở một nụ cười: "Sau đó thì nàng ta ra tay luôn, nói muốn đánh Đại sư huynh ngất xỉu rồi khiêng lên trên giường."Lần này Tiêu Y trợn tròn mắt thật.Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Kỳ trên lôi đài đã cho Đường Sách không còn sức đánh trả.Bây giờ nhìn lại, cảm thấy Doãn Kỳ còn mạnh mẽ hơn nữa.Cuối cùng, nàng chỉ có thể hộc ra hai chữ: "Hảo hán!""Đúng là một trang hảo hán." Lữ Thiếu Khanh cũng vô cùng bội phục: "Tuy cuối cùng nàng ta không thể đánh thắng được Đại sư huynh của muội, nhưng Đại sư huynh cũng sinh lòng kiêng kị, luôn cố ý trốn tránh nàng ta."Lữ Thiếu Khanh dừng lại, nở nụ cười rạng rỡ: "Đổi một cách nói khác thì nàng ta làm được chuyện rất nhiều người không thể làm được."Tiêu Y không thể không im lặng, đúng vậy, Nhị sư huynh nói quá đúng.Người có thể làm Đại sư huynh sinh lòng kiêng kị, không có bao nhiêu, Doãn Kỳ có thể có thể làm được đến, chỉ là điểm này là đủ để vượt qua rất nhiều người rồi.Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Đường Sách nhịn không được mang chút thương hại.Tiêu Y nhìn Đường Sách từ lúc vừa mới bắt đầu bắt đầu đã ở trong thế hạ phong, bị Doãn Kỳ đuổi theo mà chém.Ánh mắt nàng mang theo thương hại.Lẩm bẩm nói: "Haizz, gã ta còn chưa biết tính cách nóng nảy của Doãn Kỳ sư tỷ nữa, chắc là sẽ thảm lắm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận