Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 54 - Tỷ có là đạo lữ của ta ta cũng không đồng ý



Chương 54: Tỷ có là đạo lữ của ta ta cũng không đồng ýNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y cũng không kìm được thuyết phục giúp: “Nhị sư huynh, huynh giúp Hạ Ngữ sư tỷ một chút đi, với huynh mà nói chẳng qua chỉ là tiện tay thôi mà.”Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí gõ trán nàng ta: “Muốn đi thì muội đi đi. Ta không đi.”“Thời gian đó để dành ngủ nướng không tốt hơn sao?”Tiêu Y nhìn Hạ Ngữ với ánh mắt xin lỗi vì không thể giúp đỡ.Lữ Thiếu Khanh nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ đi tìm người khác giúp đỡ đi.”“Ta lực bất tòng tâm.”“Đúng rồi, Lăng Tiêu Phái chúng ta còn không ít cao thủ, tỷ tìm họ giúp đi.”Sau đó hắn chỉ vào Kế Ngôn nói: “Không quen biết thì bảo tên này ra mặt nói giúp tỷ, sẽ nhanh chóng gom đủ người thôi.”Hạ Ngữ trầm mặc một hồi nói: “Lữ sư đệ, đệ thật sự không bằng lòng giúp một chút sao?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Không đồng ý, có nói gì cũng không đồng ý.”“Phiền phức nhiều thế này thì dù tỷ có là đạo lữ của ta ta cũng không đồng ý.”Biện Nhu Nhu mắng: “Không biết xấu hổ.”Sắc mặt Hạ Ngữ không kìm được đỏ lên, nàng ấy đột nhiên nở nụ cười, nói: “Nếu Lữ sư đệ không đồng ý giúp thì ta chỉ có thể ở lại đây cho đến khi Lữ sư đệ đồng ý vậy.”Hạ Ngữ nhếch miệng lên, mỉm cười nhìn Lữ Thiếu Khanh, hai đôi mắt như dòng thanh thủy, thanh thuần ngọt ngào nhưng lại rất trí mạng.“Cái gì?Lữ Thiếu Khanh ngẩn cả người.Trong mắt Hạ Ngữ lóe lên tia đắc ý, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta ở đây, Thiên Cơ Giả sẽ nhanh chóng biết thôi.”“Đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài, sự yên tĩnh của Thiên Ngự Phong e là sẽ bị phá vỡ.”Lữ Thiếu Khanh xem thường, không hề để sự uy hiếp này vào mắt: “Tỷ muốn ở đây thì ở, muốn được phỏng vấn thì được phỏng vấn.”“Ta không trêu vào được chẳng lẽ cũng không trốn thoát sao?”Sau đó hắn nói với Tiêu Y: “Đợi lát nữa giúp Hạ Ngữ dọn dẹp phòng nhé.”Hạ Ngữ lắc đầu, nói: “Thật sao? Nhưng đến lúc đó có người hỏi ta vì sao lại ở đây, ta sẽ nói cho bọn hắn biết, ta đến đây vì Lữ sư đệ.”Ý cười trong mắt Hạ Ngữ tăng lên, chẳng phải ngươi sợ nhất phiền sao?Ngươi không giúp ta thì ta chủ động rước phiền toái đến cho ngươi.Xem ngươi có sợ không.Mọi người ở đây đều hiểu ý của Hạ Ngữ.Còn Lữ Thiếu Khanh thì tê cả da đầu.Móa!Cô nương này hiểm thật.Hạ Ngữ là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, người ngưỡng mộ, người theo đuổi nhiều vô số kể.Theo như những gì Hạ Ngữ nói, không cần nhiều lời, chỉ cần có câu đến đây vì Lữ Thiếu Khanh hắn, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh hắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn bộ nam nhân Tề Châu.Đời này hắn đừng mong được yên bình.Vì sao Lữ Thiếu Khanh lại không muốn giúp Hạ Ngữ, không phải là vì đi theo bên cạnh Hạ Ngữ bị người ta phát hiện sẽ rước đến phiền phức cho hắn sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt tươi như hoa, nhã nhặn như thơ ca, ngọt ngào như đóa hoa.Nhưng Lữ Thiếu Khanh không rảnh để thưởng thức loại ngọt ngào này.Lữ Thiếu Khanh cũng bất chấp Hạ Ngữ có thân phận gì, chửi ầm lên:“Nữ nhân như tỷ quá ác độc.”“Tỷ không biết ngại à? Dùng thủ đoạn để uy hiếp thì có gì anh hùng chứ?”Hạ Ngữ cười nói: “Ta là nữ nhân mà, có phải anh hùng hảo hán đâu.”“Sao, Lữ sư đệ, có thể giúp ta một chút không?”Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, con muốn xuống núi, cả đời này không quay trở về nữa.”Hạ Ngữ nói theo: “Lữ sư đệ đi đâu ta sẽ đi theo đó.”Lữ Thiếu Khanh không khách khí, mắng thêm lần nữa: “Tỷ có bệnh không vậy?”“Xem như ta nhận ra rồi, Đại đệ tử mấy môn phái các người đều có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.”Kế Ngôn cười rất vui vẻ: “Không có bệnh thì sao mà trị được đệ?”Kế Ngôn thấy Lữ Thiếu Khanh chịu thiệt, trong lòng vui vẻ.Hắn ta nói: “Đệ cũng đừng mong phản kháng, nàng ấy khắc đệ.”Lữ Thiếu Khanh mắng to:“Huynh tưởng là khắc chồng à, khắc cái cọng lông ấy.”“Thực sự cho rằng khống chế được ta sao?”Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Hạ Ngữ, hắn móc Thiên Cơ Bài ra, cắn răng nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ đã liên hệ với Thiên Cơ Giả chưa?”“Có cần ta giúp tỷ liên hệ một vị không?”“Thiên Cơ Giả Đan Duyệt đang trú đóng ở thành Lăng Tiêu không tệ, là một Thiên Cơ Giả vương bàiTiêu Y tò mò, giật giật áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, không phải huynh sợ phiền phức sao?”Lữ Thiếu Khanh khẽ nói: “Ta sợ cái cọng lông? Ai dám tới tìm ta gây phiền phức ta giết hắn.”“Đánh không lại thì sao?” Ánh mắt Tiêu Y lập tức lấp lóe, Nhị sư huynh khí phách quá.“Đánh không lại thì ta tới chỗ chưởng môn, ta xem thử ai dám tới gây phiền phức cho chưởng môn.”Mặt Tiêu Y lập tức tràn đầy tia ghét bỏ, người này đúng là khí phách chưa được ba giây.Hạ Ngữ ngạc nhiên, biện pháp cuối cùng của nàng ấy cũng không có tác dụng sao?Hạ Ngữ không kìm được xem trọng Lữ Thiếu Khanh thêm vài phần.Quả nhiên là một kẻ khó chơi. Nhưng bí cảnh lần này rất quan trọng đối với Hạ Ngữ, nàng ấy không thể để bí cảnh này tiêu hao uổng phí được.Cuối cùng, nàng ấy đưa mắt nhìn về phía Kế Ngôn, thỉnh cầu Kế Ngôn giúp đỡ.Kế Ngôn chú ý đến ánh mắt Hạ Ngữ, bờ môi mấp máy mấy lần rất khẽ, trong bóng tối thầm chỉ chiêu cho Hạ Ngữ.Sau khi có được chiêu của Kế Ngôn, Hạ Ngữ một lần nữa khôi phục lòng tự tin.Vẻ mặt nàng ấy đầy nghiêm túc, chắp tay hành đại lễ với Lữ Thiếu Khanh.“Lữ sư đệ, bí cảnh này với ta mà nói vô cùng quan trọng, mong rằng Lữ sư đệ có thể giúp ta một tay.”“Lữ sư đệ có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể thỏa mãn ta đều sẽ thỏa mãn.”“Chỉ khẩn cầu Lữ sư đệ giúp ta một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận