Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2007

Chương 2007Chương 2007
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên này Lữ Thiếu Khanh không để ý đến mấy thú Hung Trừ mà quay lại bước ra một bước mà như thuấn di đi tới trước mặt Mặc Trường Dạ. Mấy kẻ Mặc Trường Dạ như lâm đại địch, lông chim toàn thân dựng đứng từng cọng. Sự bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh mang lại cho đám Mặc Trường Dạ áp lực nặng nề. “Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Có kẻ ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta... chúng ta là Mặc Nha tộc.”
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng vung tay lên, một cỗ kiếm ý gào thét lao ra, chớp mắt kẻ kia đã hóa thành một màn mưa máu.
“Ngươi!”
Những thú khác đều kinh hãi, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại phất tay lên một lần nữa, thú bên cạnh Mặc Trường Dạ lần lượt lần lượt hóa thành mưa máu, chỉ để lại một mình Mặc Trường Dạ hai chân đang âm thầm run lên.
“Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?”
Ba vị Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc vừa sợ vừa giận, bắt nạt Khuyển tộc xong thì bắt nạt đến Mặc Nha tộc chúng ta đấy à?
“Tiểu tử, ngươi đừng tưởng Mặc Nha tộc chúng ta dễ bắt nạt!”
Ông!
Kế Ngôn từ trên trời giáng xuống, ngăn đón trước mặt ba tên Mặc Nha tộc.
Dáng vẻ lạnh lùng tựa như một thanh thần kiếm sắc bén, trong lòng ba Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc bị dọa đến mức hồn loạn.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Mặc Trường Dạ cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn trực diện Lữ Thiếu Khanh. Nhưng vừa đối mắt với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lập tức rời ánh mắt đi, không dám nhìn nữa.
Lữ Thiếu Khanh đập một bàn tay tới, Mặc Trường Dạ muốn ngăn cản lại không làm được gì mà bị quất cho một cái. Chớp mặt, mặt Mặc Trường Dạ liền sưng đỏ, hai mắt cũng đỏ theo, hắn ta giận tím mặt quát lên: “Ngươi?”
Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hai mắt đỏ hồng, hận ý trùng thiên. Sống bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn ta như thế, đây là một sự sỉ nhục lớn bằng trời.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lữ Thiếu Khanh lật tay lại tát một cái nữa: “Đệ nhất Vương tử?
“Tộc quạ đen?”
“Thật uy phong quá nhị, lại dám bắt nạt chim ngốc nhà ta.”
“Chưa đi tìm ngươi tính sổ ngươi còn được voi đòi tiên.” “Ai cho ngươi cái lá gan đấy?” “Ta liều mạng với ngươi!” Cơn giận bốc thẳng lên trán, hai mắt Mặc Trường Dạ đỏ kè như máu, trong não hắn ta chỉ còn lại lửa giận vô tận, chỉ hận không thể cùng Lữ Thiếu Khanh đồng quy vu tận. Nhưng hắn ta mới chỉ là Hóa Thần kỳ, căn bản không thể là đối thủ của Luyện Hư kỳ, mà hắn ta lại còn đang bị thương.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hắn ta một cái, một cỗ kiếm ý nhập vào trong cơ thể hắn ta, chớp mắt đã khiến cho hắn ta mất đi sức chiến đấu.
Kiếm ý dữ dẳằn trong cơ thể hắn ta như một con trâu điên lao đi sầm sập đụng chạm khắp nơi khiến cho hắn ta đau đến mức không muốn sống nữa.
“A”
Lữ Thiếu Khanh dẫn theo hắn ta trở lại, ném tới trước mặt Tiểu Hồng như ném một bịch rác: “Xử lý hắn ta.”
Tiểu Hồng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mặc Trường Dạ. Tiểu Hắc ghé vào vai Tiểu Hồng, nhìn chằm chằm Mặc Trường Dạ mà tứa nước bọt: “Đại ca, đợi chút nữa có thể chia cho ta một chút được không?”
Tiểu Hồng võ vỗ đầu nó, cưng chiều nói: “Cho muội cả.” Mặc Trường Dạ đối mặt với Tiểu Hồng, ánh mắt hắn ta vừa phẫn hận, vừa không phục. Hắn ta lạnh lùng nói: “Ta là Vương tử Mặc Nha tộc, ngươi dám giết ta, chờ lấy sự trả thù của Mặc Nha tộc đi.” “Thôi đi.” Tiêu Y lại gần không nhịn được mà khinh bỉ: “Luyện Hư kỳ nhà ngươi còn sắp bị sư huynh ta giết sạch rồi, còn dọa dẫm cái gì?” Thân là sư thúc, nàng tới đây khẳng định là để làm chỗ dựa cho sư chất.
Lan đứng trên vai Tiêu Y chỉ vào Mặc Trường Dạ, nói: “Con quạ đen mắt mọc trên mông, đồ não úng nước. Dám tới trêu chọc chúng ta, chán sống rồi!”
“Thực lực chẳng ra làm sao, đầu óc lại càng ngu xuẩn, lần sau đầu thai nhớ phải tỉnh mặt hơn một chút.”
“Không đúng, ngươi còn đầu thai cái rắm gì nữa, loại quạ đen ngu ngốc như ngươi hoàn toàn biến mất mới là báo đáp tốt nhất với thế giới này.”
“Nhất định khi ngươi sinh ra đã quên mang theo não rồi.” Lữ Thiếu Khanh ghé mắt hỏi Tiêu Y: “Kiếm linh của muội à?” Tiêu Y híp mắt cười: “Vâng, đáng yêu chưa?”
Tiểu Hồng lạnh lùng nói với Mặc Trường Dạ: “Ngươi tự sát đi, cho ngươi một cơ hội đầu thai.”
Kiếm linh Lan không vui: “Chim ngốc ngươi muốn làm gì? Không được cho hắn ta cơ hội, phải triệt để hủy diệt hắn ta.”
Trong lòng Mặc Trường Dạ lạnh đi, khí tức tử vong tràn ngập khiến cho trái tim hắn ta không nhịn được mà đập nhanh hơn. “Hừ, phụ thân ta...”
Lữ Thiếu Khanh ngắt lời hắn ta: “Con chim già phụ thân ngươi ấy à? Nó bị ta đánh đuổi bỏ chạy lâu rồi, cho nên giờ không ai có thể cứu được ngươi.”
Trong lòng Mặc Trường Dạ run lên, nhảy càng ngay. Tiêu Y không nhịn được mà hỏi: “Nhị sư huynh, không giết con chim già à?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Đại sư huynh của ngươi quá cùi bắp, để cho hắn ta chạy trốn rồi.” “Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, là phân thân của Xương Thần, chạy được cũng là bình thường thôi.”
Mặc Trường Dạ ngạc nhiên, theo bản năng mà hỏi: “Xương Thần là cái gì?”
Tiểu Hồng cười hắc hắc, chớp chớp mắt mấy cái với hắn ta: “Ngươi đoán xem?”
Mặc Trường Dạ lập tức nôn ra máu.
“Được, ngươi nên lên đường thôi, chết không minh bạch đi!”
Tiểu Hồng vừa dứt lời, Mặc Trường Dạ đã phóng lên tận trời, chạy trốn về phía xa. Nhưng dù hắn ta có bất ngờ chạy trốn cũng vô dụng.
Bị thương rồi, cũng chỉ có chút năng lực ấy, Tiểu Hồng nhẹ nhàng đuổi theo, không tới mấy hiệp, Mặc Trường Dạ đã kêu gào thê thảm, thân thể vỡ nát, Nguyên Anh chạy trốn.
Cuối cùng, bị Tiểu Hắc bắt được, trở thành thức ăn trong bụng nó.
Sau khi hap thu phần năng lượng tỉnh thuần do Nguyên Anh của Mặc Trường Dạ biến thành, cảnh giới của Tiểu Hắc lại tiến thêm một bước, đi tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ tầng chín.
MA”
Nơi xa, ba cao thủ Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương tử của mình chất thảm, không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng, bọn họ hung tợn nói với Doanh Kỳ : “Doanh tộc trưởng, chuyện lần này sẽ không dừng lại ở đây chứ?” Lữ Thiếu Khanh lập tức xông lại nói với Doanh Kỳ: “Tiền bối, ngươi xem, bọn họ uy hiếp ngươi, giết bọn họ đi!” “Ta nguyện ý giúp tiền bối chấm dứt hậu hoạn.”
Nói xong, hắn trực tiếp ra tay với ba thú kia.
“Làm thịt đám qua đen các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận