Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 201 - Nếu có thể cướp được thì tốt biết bao



Chương 201: Nếu có thể cướp được thì tốt biết baoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, trở về Thiên Ngự Phong.Tiêu Y như tiểu tùy tùng, lẽo đẽo theo sát phía sau.Đợi sau khi chung quanh không còn ai, Tiêu Y mới hỏi ra câu hỏi vẫn luôn kìm nén trong lòng: “Nhị sư huynh, huynh đem đạo tâm ra thề thật sự không có vấn đề gì sao?”“Ngốc, nếu có vấn đề muội nghĩ ta sẽ làm sao?”Tiêu Y nghĩ cũng phải, Nhị sư huynh nhà nàng ta vô cùng giảo hoạt, trước nay chỉ có hắn chiếm tiện nghi của ngươi ta chứ chưa thấy hắn chịu thua thiệt bao giờ.Tuy nhiên, Tiêu Y lại tiếp tục quay lại câu hỏi ban đầu.“Nhị sư huynh, huynh thật sự có cái gì với Tuyên Vân Tâm kia sao?”“Có phải nàng ta có thể sẽ là đạo lữ của huynh không?”“Nếu vậy có phải muội có thêm một vị sư tẩu không?”Nha đầu này thật sự biết nghĩ ghê, trong đầu toàn những thứ bẩn thỉu.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng nhắc một câu: “Có phải muốn viết thêm vài bài tâm đắc không?”Lời này vừa thốt ra, Tiêu Y sợ đến mức vội vàng khoát tay lắc đầu: “Đừng, đừng."“Không muốn thì im lặng ngay cho ta.”Lữ Thiếu Khanh trở lại Thiên Ngự Phong, vừa nằm xuống không bao lâu.Một con hạc giấy bay tới, Lữ Thiếu Khanh mở ra xem, không kìm được mắng một câu: “Chó săn Thiên Cơ.”Hiện tại Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ cảm tình gì đối với Thiên Cơ giả.Sau đó Tiêu Y dẫn một người tới.Người tới chính là Thiên Cơ giả Đan Duyệt của Thành Lăng Tiêu.Hai mắt Đan Duyệt tỏa sáng, vô cùng kích động, nàng ta vừa đến đã nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, có thể nói cho ta một chút về chuyện ngày hôm nay không?”Đây là tin tức lớn.Chắc chắn giật gân.“Không thể.” Lữ Thiếu Khanh từ chối không chút do dự, hắn không hề muốn lên báo chút nào.“Đồ của ta đâu?”Đan Duyệt đưa ra một viên ngọc giản, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tình báo ta tra được đều ở bên trong.”Lữ Thiếu Khanh nhận lấy, nhìn lướt qua, hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, sau này bên Đại sư huynh có tin tức gì ta sẽ nói cho ngươi biết.”Tiêu Y đứng đợi ở bên gương mặt chấn động, quả nhiên là đã bán đứng Đại sư huynh,Rốt cuộc là thứ gì đáng giá đến mức phải bán cả Đại sư huynh vậy.Nếu là bình thường, chắc chắn Đan Duyệt sẽ vui vẻ nhưng giờ nàng ta đang để ý đến chuyện chặn cổng hôm nay.Người trong cuộc ở ngay chỗ này, có thể phỏng vấn một chút chắc chắn là một tin tức lớn.Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn bị phỏng vấn, rất không khách sáo đuổi Đan Duyệt đi.Sau đó không để Tiêu Y hịp hỏi gì đã biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một câu: “Đừng đến làm phiền ta nữa.”Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.Đã đến ngày Lăng Tiêu Phái chính thức tổ chức đại điển.Ba tiếng chuông vang lên, một âm thanh hùng hồn vang lên.“Mở cửa, đón khách!”Cánh cổng lớn của Lăng Tiêu Phái chính thức mở ra, trận pháp, cấm chế bên trên ngừng vận hành.Các tu sĩ bên ngoài có thể thoải mái vào Lăng Tiêu Phái không bị cản trở.Đương nhiên, không ai dám nghênh ngang tiến vào.Bọn họ phải đưa thiệp mời ra, sau khi kiểm tra không có sai sót thì mới được đến nơi chỉ định dưới sự chỉ dẫn của đệ tử Lăng Tiêu Phái.Tiêu Y đứng ở cửa phòng Lăng Tiêu Phái lo lắng chờ đợi.Đại điển môn phái sắp bắt đầu rồi nhưng Nhị sư huynh của nàng ta vẫn chưa ra.Không phải Nhị sư huynh vẫn chưa ngủ dậy đấy chứ?Đợi hơn nửa ngày, nơi xa đều truyền đến các loại âm thanh của nhạc khí rồi.Đại điển không phải là sắp bắt đầu rồi chứ.Tiêu Y càng thêm sốt ruột, thậm chí hoảng hốt.Nhân khẩu Thiên Ngự Phong thưa thớt, đếm đi đếm lại chỉ có bốn người.Kế Ngôn bế quan, Thiều Thừa hộ pháp, không biết lúc nào mới có thể xuất quan.Nói không chừng còn có thể sẽ vắng mặt trong đại điển lần này.Thiên Ngự Phong chỉ còn lại hai người Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.Nếu hai người bọn họ đều không trình diện, chắc chắn chưởng môn sẽ bị tức chết.Đến lúc đó không chừng còn có cả tin đồn người của Thiên Ngự Phong đều chết sạch rồi.Tiêu Y rất lo lắng, Tiêu Y không kìm được, hét lớn: “Nhị sư huynh, huynh dậy chưa?”“Đại điển sắp bắt đầu rồi, chúng ta trễ rồi.”Không lâu sau, Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái bước ra: “Ồn ào quá.”Quả nhiên là đang ngủ à?Sau khi Lữ Thiếu Khanh ra ngoài liền chú ý đến âm thanh phía xa xa, nói: “Sắp bắt đầu rồi sao?”Sau đó hắn oán trách Tiêu Y: “Sao không gọi ta sớm một chút? Cố ý muốn ta đến trễ à?”“Hay là không muốn cho ta tham gia?”Tiêu Y hộc máu, tự huynh ngủ mà còn không biết xấu hổ trách ta?“Nhị sư huynh, rõ ràng là huynh đang ngủ mà?”“Ta ngủ thì sao? Đi ngủ là phạm pháp à? Muội không thể vào trong gọi ta một tiếng sao?”Tiêu Y thoáng nhìn phòng Lữ Thiếu Khanh một cái, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, lầm bầm: “Phòng của huynh nguy hiểm như vậy sao ta dám vào.”Bài học lần trước nàng ta còn chưa quên đâu.Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn thoáng căn phòng của mình, oán khí tràn đầy, nhân cơ hội dạy dỗ sư muội ngốc này của mình: “Tự muội không biết đường nhìn à?”“Giờ trong đó có gì mà nguy hiểm? Trận pháp và cấm chế mà ta bày đã bị chưởng môn làm hỏng lâu rồi.”Tiêu Y nháy mắt mấy cái, nhớ lại, vài ngày trước, chưởng môn nổi giận xông thẳng tới, hừ lạnh một tiếng rồi phá hỏng trận pháp và cấm chế của Lữ Thiếu Khanh rồi.Tiêu Y le lưỡi: “Ta quên mất chuyện này."Không còn cách nào khác, ám ảnh trong lòng quá lớn, cho nên trong lúc nhất thời nàng ta không để ý đến chuyện này.“Ngốc chết đi được.”Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, sau đó nói: “Đi thôi, còn không đi chắc lát nữa đích thân chưởng môn đánh tới mất.”Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y đến đại điện của môn phái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận