Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 697 -



Chương 697:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmVô số oan hồn như gặp phải ánh mặt trời phát ra tiếng kêu rên thảm thiết cuối cùng biến mất trong kiếm quang.Kiếm ý đệ tam trọng bộc phát, dù là Khố Tu Ma lĩnh ngộ được đao ý thì thời khắc này cũng không thể không kinh sợ.Một đao vừa rồi hai người tương xứng, còn lần này...Một đao của Khố Tu Ma như bọ ngựa không biết lượng sức đá xe, dễ dàng bị nghiền ép.Phong mang kiếm ý đánh tan công kích của Khố Tu Ma, mang theo uy thế vô thượng bao phủ Khố Tu Ma.Khố Tu Ma cảm nhận được khí tức tử vong, giống như tử thần xuất hiện, đường đường chính chính nói cho lão ta biết nó muốn lấy mạng lão ta.Khố Tu Ma hoảng sợ không thôi lại một lần nữa cảm nhận được chênh lệch giữa lão ta và Kế Ngôn.“A!”Khố Tu Ma lại một lần nữa dốc hết toàn lực, lần này, lão ta muốn ngăn cản một kiếm này của Kế Ngôn, không ngăn cản được lão ta sẽ phải chết.Khố Tu Ma đã phát điên rồi, lão ta cảm nhận được bản thân mình đang ở trong kiếm ý vô biên vô tận, kiếm ý như cá ăn thịt người thành quần kết đối, khởi xướng tiến công với lão ta, cắn xé huyết nhục lão ta, thôn phệ tất thảy của lão ta.Đợi khi kiếm quang biến mất, tất thảy bình tĩnh trở lại.Khố Tu Ma cũng không kìm được nữa, quỳ một chân trên đất, trên người lão ta chằng chịt vô số vết thương, máu me đầm đìa, vô cùng chật vật.Khố Tu Ma hít mạnh từng hơi thở, đây là lần đầu tiên lão ta cảm nhận được còn sống tốt đẹp đến thế.Lần đầu tiên lão ta cảm thấy sinh mệnh đáng quý đến thế.Ban nãy lão ta cảm thấy mình phải chết, đời này cứ như vậy mà chấm dứt.Kế Ngôn vẫn như ban nãy, khí tức trầm ổn, thần sắc như thường, dường như trận chiến ban nãy với hắn ta mà nói chẳng qua chỉ thoải mái như đùa với con nít ranh.Khố Tu Ma nhìn Kế Ngôn tràn đầy kiêng kỵ.Lão ta không nhìn thấu được Kế Ngôn, lão ta đột nhiên cảm thấy Kế Ngôn trước mặt như một vực sâu, thực lực sâu không thấy đáy, làm cho người ta vĩnh viễn không thể thấy rõ.Lão ta nhớ lại lời Nhung Đôn từng nói.Một kiếm giết Khố Giới mà Nhung Đôn từng nói, vốn Khố Tu Ma không hề tin.Cháu của lão ta chính là thiên tài được Khố gia đặt kỳ vọng cao nhưng thực sự không phải là đối thủ của kẻ trước mặt.Bị một kiếm chém chết tuyệt đối không phải điều quá bất ngờ.Một kiếm này của Kế Ngôn đã khiến Khố Tu Ma khẳng định thực lực của Kế Ngôn.Vô địch cùng cảnh giới.Kế Ngôn bình tĩnh nhìn Khố Tu Ma, hỏi: “Còn có thể đấu nữa không?”Khố Tu Ma cắn răng đứng lên, trong lòng tràn đầy cảnh giác.Lão ta cắn răng, cả giận nói: “Bớt ở đây giả mù sa mưa, muốn xuất thủ thì tranh thủ xuất thủ đi.”Kế Ngôn đã thành tử địch của Khố ta, Khố Tu Ma không nghĩ Kế Ngôn sẽ bỏ qua cho lão ta.Kế Ngôn nhìn bộ dạng này của Khố Tu Ma, đấu chí trong lòng giảm sút, không dấy lên được sức chiến đấu.Hắn ta nói với Khố Tu Ma: “Ngươi đi đi.”Thật chẳng có ý nghĩa gì.Kế Ngôn dập tắt tâm tư chiến đấu, để Khố Tu Ma đi.Khố Tu Ma thì ngạc nhiên, một lần nữa nghi ngờ mình nghe nhầm.Không thể nào, muốn thả mình?Khố Tu Ma xuất đạo đến bây giờ, chiến đấu lớn nhỏ vô số, chưa hề được nghe thấy ba chữ “ngươi đi đi”.Ba chữ lão ta nghe nhiều nhất là “đi chết đi”.Ở Thánh tộc này nếu đã đánh nhau thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể để kẻ địch có cơ hội làm lại.Đối mặt với Kế Ngôn, lão ta biết thực lực của mình chênh lệch một chút, đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tử chiến.Nhưng lão ta không ngờ Kế Ngôn không đánh nữa, hơn nữa còn thả lão ta đi.Người này là người Thánh tộc sao?Thậm chí Khố Tu Ma hoài nghi thân phận của Kế Ngôn.“Ngươi đang nói cái gì?” Khố Tu Ma trầm mặt, mang theo lửa giận: “Sĩ khả sát bất khả nhục.”“Ngươi quá yếu, không phải là đối thủ của ta.” Kế Ngôn không có ý định sỉ nhục Khố Tu Ma: “Bộ dạng này của ngươi có đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi đi.”“Khố gia các ngươi còn cao thủ không? Bảo bọn hắn tới đây, ta chờ.”Khố gia còn có ba Nguyên Anh kỳ, Khố Tu Ma có lẽ là kẻ yếu nhất.Cho dù là lão tổ mạnh nhất kia tới, Kế Ngôn cũng không sợ.Hắn ta đánh không lại, nhưng có thể chạy.Sau khi Kế Ngôn nói xong liền quay người rời đi, để lại Khố Tu Ma ở nguyên tại chỗ.“Đáng, đáng chết.”Khố Tu Ma càng nổi giận hơn, trên tay cầm trường đao nổi gân xanh như côn trùng nhúc nhích.Sát ý trùng thiên, gương mặt lão ta vặn vẹo, lão ta rất muốn xông đi lên liều mạng với Kế Ngôn. Nhưng như Kế Ngôn đã nói, lão ta không phải đối thủ của Kế Ngôn.Giờ lão ta đang bị thương nghiêm trọng, không có lòng tin đánh thắng được Kế Ngôn.Cuối cùng Khố Tu Ma vẫn cắn răng rời đi, trở về Đan Âm thành, thành trì của Khố gia.Sau khi trở về, gia chủ Khố gia, Khố gia chỉ còn lại một trong ba Nguyên Anh kỳ, phụ thân Khố Giới, đại ca Khố Tu Ma, Khố Tu Thần, tồn tại Nguyên Anh kỳ tầng ba.Khố Tu Thần ổn trọng hơn Khố Tu Ma, làn da cũng trắng hơn vài phần.Sau khi thấy đệ đệ trở về, lão hỏi: “Sao? Giết được người kia chưa?”Ngữ khí mang theo chờ đợi, nhi tử của lão, nhi tử luôn khiến lão kiêu ngạo lại bị người ta giết.Cục tức này sao có thể nuốt trôi được.Về công về tư, kẻ giết nhi tử của lão buộc phải chết.Thân là gia chủ kiêm thành chủ, lão không tiện rời khỏi Đan Âm thành cho nên đã sai đệ đệ lão đi báo thù cho nhi tử.Khố Tu Ma lắc đầu, thần sắc nặng nề, ngữ khí chua xót nói: “Chưa, đệ không phải đối thủ của hắn.”“Cái gì?”Khố Tu Thần ngạc nhiên, không thể tin được.Khố Tu Ma là Nguyên Anh kỳ tầng ba, là thanh đao nhọn đối ngoại của Khố gia, sát phạt vô số, một thân sát khí cho dù là lão tổ cũng tán thưởng không thôi.Thực lực của Khố Tu Ma còn cường đại hơn lão mấy phần, giờ còn nói không phải là đối thủ của người kia.“Hắn rất mạnh, mời gia gia ra tay đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận