Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2107

Chương 2107Chương 2107
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ngay cả Kha Hồng cũng kiêng dè không thôi: “Pháp thuật này, tuyệt đối siêu vượt qua cấp Thiên.”
Đám người lại nhìn về phía Thiều Thừa.
Thiều Thừa nhún nhún vai: “Ta không biết hắn học được từ đâu.”
Tiên Hỏa Cầu Thuật, Thiều Thừa cũng học được, dĩ nhiên biết uy lực lớn chừng nào. Nhưng ông cũng không hỏi nhiều.
Đồ đệ của ông, có chút kỳ ngộ cũng rất bình thường. Đại hỏa cầu ầm ầm, thế không thể đỡ rơi xuống, đột nhiên dừng lại một chút, tiếp theo kiếm quang sáng lên. Đại hỏa cầu bị Kế Ngôn một kiếm chém thành hai khúc. Tiên Hỏa Cầu Thuật khiến mấy người Kha Hồng kiêng ky không hề tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với Kế Ngôn.
Một chiêu này, Kế Ngôn đã ngán lắm rồi.
“Vụtt”
Không biết khi nào bầu trời đã ảm đạm xuống, phía trên rơi xuống từng đạo tỉnh quang.
Tỉnh quang lít nha lít nhít từ trên trời giáng xuống, như là mưa to.
Khí tức đáng sợ tràn ngập, từng đạo tinh quang đều có thể hủy diệt một thế giới. Những nơi đi qua, bầu trời lộ ra màu đen, không gian không ngừng sụp đổ xuống. Tất cả mọi người dường như cũng nghe thấy tiếng vỡ nát rắc rắc.
Giống như trời sập.
Tiêu Y đếm, lập tức tê cả da đầu.
Chín mươi chín đạo!
Thực lực của Nhị sư huynh nàng đã cường đại đến mức này, chín mươi chín đạo tinh quang.
“Đây, đây là cái gì?”
Lần đầu tiên mấy người Kha Hồng, Ngu Sưởng nhìn thấy Lục Tiên Kiếm quyết lại một lần nữa kinh hãi.
Đặc biệt là mấy người Ngu Sưởng, bọn hắn cảm thấy bất kỳ một đạo tỉnh quang nào cũng có thể oanh sát bọn hắn thành cặn bã. Uy lực đáng sợ như vậy, kiếm quyết trấn phái của Lăng Tiêu Phái, Tiêu Dao Kiếm quyết đứng trước mặt nó còn chẳng bằng cọng lông.
Quả nhiên, sóng trước bọn hắn thực sự là chết trên bờ cát rồi.
Thiều Thừa thấy căng thẳng không thôi, không kìm được mắng: “Khốn kiếp, kiềm chế một chút.”
Uy lực của Lục Tiên Kiếm quyết Thiều Thừa đã từng gặp qua.
Đây chính là kiếm quyết ngay cả Xương Thần cũng có thể đả thương.
Hai tiểu tử các ngươi luận bàn thôi mà, có cần tung ra kiếm quyết như vậy không? Không sợ đến lúc đó không thu tay lại được sao?
Đúng là, mấy năm nay ta không ở đây, hai tiểu tử các ngươi càng ngày càng bất trị. Tiêu Y thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được lầm bầm.
Không phải Nhị sư huynh định giết Đại sư huynh chết rồi sau đó tự đi làm chưởng môn đấy chứ? Ừm, vì linh thạch, Nhị sư huynh rất có thể sẽ làm ra những chuyện này.
Kế Ngôn nhìn thấy một kiếm này tung ra, quang mang trong mắt phóng đại, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng: “Tốt!”
Đối mặt với chín mươi chín đạo tỉnh quang, Kế Ngôn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đối mặt một chiêu này, nếu như hắn ta không sử dụng một kiếm kia, hắn ta không có lòng tin ngăn cản được. Nhưng mài Ta đang muốn như vậy. Không tạo áp lực cho mình, làm sao có thể tiếp tục sóng vai với đệ chứ?
Kế Ngôn không lùi mà tiến tới, trường kiếm vung vẩấy. “Giết!"
Một tiếng long ngâm, Tiêu Dao Kiếm quyết tung ra, giữa trời đất nổi lên cơn gó.
Một đạo tinh quang đang sụp đổ nhưng càng nhiều tinh quang khác rơi xuống, bao phủ Kế Ngôn bên trong. Tỉnh quang đột nhiên bộc phát, cực kỳ giống khói lửa xán lạn, trên bầu trời phun ra quang mang mỹ lệ, sáng chói, lộng lẫy, chói mắt, Nhưng dưới quang mang mỹ lệ lại ẩn giấu sát cơ kinh khủng.
“Xoạt xoạt, xoạt xoạt.”
Không gian nứt ra, vỡ nát, sức mạnh kinh khủng đang tràn ngập.
Mỗi một đạo tinh quang đều có thể xé rách một thế giới. Cảm nhận được sự đáng sợ của tỉnh quang, Thiều Thừa suýt chút nữa nhảy dựng lên. Kế Ngôn bị bao phủ bên trong, còn mạng nữa sao? Xương Thần còn không chống đỡ được mà.
Hai tiểu tử các ngươi không thể thu liễm chút sao?
Liều mạng à?
Tiêu Y nháy mắt mấy cái, nắm vuốt ngón tay, trong lòng một lần nữa âm thầm nói thầm.
Nhị sư huynh đừng nói là thật sự muốn giết người diệt khẩu nhé. Chậc chậc, trên miệng nói không thèm, thân thể vẫn thành thật hơn đấy.
Đánh chất Đại sư huynh, hay đang lui một bước tính chuyện sau này, đánh bại Đại sư huynh trước mặt tổ sư, chưởng môn để mọi người biết hắn mới phù hợp làm chưởng môn?
Làm chưởng môn, linh thạch môn phái là thứ đầu tiên gặp nạn.
Kha Hồng cũng vẻ mặt nghiêm túc: “Hai tên tiểu tử, muốn làm gì?”
Bạo tạc kinh khủng khiến thiên địa chấn động, ba động đáng sợ khiến ông ta là Luyện Hư kỳ cũng cảm thấy nguy hiểm.
Chẳng lẽ không thu tay được sao?
Luận bàn thôi mà, sao đánh như thật vậy?
Mấy người Ngu Sưởng cũng tê cả da đầu, ba động truyền đến khiến mấy Hóa Thần kỳ bọn hắn cảm thấy như sóng biển ngập trời mãnh liệt lao tới, ép cho bọn hắn hít thở không thông.
Dưới bạo tạc kinh khủng như vậy, Kế Ngôn còn cặn bã nữa không? Đại sư huynh Lăng Tiêu Phái bị đánh chết rồi à?
“Thiếu Khanh, muốn làm gì?” “Giết người diệt khẩu sao?” “Tiểu tử khốn kiếp, xuống tay nặng quá rồi sao?”
Bốn cái phong chủ không kìm được mở miệng, cho dù là người trầm mặc ít nói như Lục Tế cũng không kìm được biến sắc: “Quá mạnh, Kế Ngôn không sao chứ?”
Thiều Thừa nhìn thấy tất cả mọi người đang lo lắng, mặc dù ông cũng đang lo lắng nhưng vẫn khoát khoát tay an ủi những người khác: “Không sao, bọn hắn tự có chừng mực.”
Tiêu Sấm không đồng ý, tới đây vốn cho rằng Kế Ngôn có thể đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, không ngờ lại bị Lữ Thiếu Khanh chiếm thượng phong.
Chuyện này rất không vui. Đại ca bị cấm túc, trong vòng một đêm gửi liên tục một trăm đạo truyền âm phù để mắng ta, thời gian này ta sống không dễ dàng gì.
Tiêu Sấm nhíu mày: “Thiều sử đệ, đệ cũng không tránh khỏi quá tin tưởng bọn hắn rồi?” “Bọn hắn còn trẻ, hỏa khí lớn, đánh nhau lỡ như khống chế không nổi mình, hạ tử thủ cũng không phải không có khả năng.”
Kha Hồng gật đầu, biểu thị đồng ý với Tiêu Sấm: “Nếu biết bọn hắn có thể như vậy, nên sớm ngăn cản bọn hắn mới đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận