Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 858 - Ngươi không có đầu óc



Chương 858: Ngươi không có đầu ócNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh vẫn còn đang kinh ngạc, theo bản năng gật gật đầu: “Được, được.”Tới khi phản ứng được thì nàng ta đã đi được một đoạn rồi, để lại Kiếm Lan và Nhung Lâu sau lưng còn đang phẫn hận không thôi, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được oán khí của hai người họ.“Ngươi…”Đàm Linh vừa định nói mình không thể đi thế này được, Lữ Thiếu Khanh bên cạnh đã nói trước cướp lời.“Huynh muốn làm gì? Làm mỹ nam tử của huynh đi không được sao? Đã nói mọi chuyện cứ để cho ta xử lý cơ mà.”“Huynh nhất định phải xông ra lấy tiếng à?”Lữ Thiếu Khanh cũng tràn đầy oán khí, rất khó chịu.Kế Ngôn trầm mặc một hồi mới giải thích: “Nàng ta như thế dọa Tiểu Bạch sợ.”Tiểu viên hầu bên cạnh liên tục gật đầu tỏ ý xác nhận chủ nhân nói đúng.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với con khỉ nhỏ: “Đáng lẽ nên thiến ngươi từ sớm rồi.”“Này này.” Đàm Linh không nhịn được nữa. Hai người các ngươi không nên coi ta là không khí chứ.Nàng ta ngăn trước mặt hai người: “Các ngươi đủ rồi đấy.”Nàng ta nhìn hằm hằm Kế Ngôn: “Ai cho phép ngươi đi trước?”Ta còn chưa xử lý tên kia, cứ như thê rời đi chẳng phải cho thấy ta sợ gã rồi à?Ta còn có thể lăn lộn ở đây sao?Kế Ngôn im lặng, nhìn Đàm Linh: “Ngươi có thể không đi.”Đàm Linh nghiến răng. Nếu không phải ngươi đi trước, ta sẽ đi cùng ngươi sao?Đúng là gặp quỷ mà, chả hiểu sao vừa rồi lại mơ mơ hồ hồ đi theo hắn ta chứ?Đối mặt với ánh mắt của Kế Ngôn, quả tim của Đàm Linh rụt lại một cái. Ánh mắt của Kế Ngôn khiến nàng ta rất áp lực.Cuối cùng, nàng ta vẫn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn tốt hơn một chút, ít nhất không tạo ra áp lực lớn như thê, bèn nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, hằm hằm hỏi: “Vừa rồi ngươi muốn làm gì?”“Ta là bảo tiêu mà. Giúp ngươi xử lý mọi việc là công việc của ta, không cần cám ơn.”Đàm Linh đã sống bao lâu rồi mà chưa từng thấy ai đáng ghét như thế.Cái gì mà công việc của ta?Đàm Linh rất muốn đánh người. Nàng ta nói: “Gia hỏa hỗn đản, ngươi có biết ngươi làm thế sẽ khiến ta rất mất mặt không?”“Mất mặt?” Lữ Thiếu Khanh không hiểu: “Có gì mà mất mặt? Ngươi bị đánh chết mới là mất mặt.”Sau đó, Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng tắp, cái đầu cũng chỉ cao hơn Đàm Linh có một chút xíu, giáo huấn nàng ta như một ông cụ non: “Cô nương à, dù sao ngươi cũng là đệ tử duy nhất của Nhị trưởng lão của Thánh địa, thân phận địa vị còn bày ở đó.”“Một con chó con mèo đến khiêu chiến ngươi cũng nhất định phải ra nghênh chiến sao?”“Như thế ngươi quá mất giá, dẫn đến sư phụ ngươi cũng mất giá, hiểu không?”Lời này rất có lý, Đàm Linh nghe cũng hơi sửng sốt, có lẽ vì thức hải bị thương nên đầu óc không kịp phản ứng.Qua một hồi lâu, Đàm Linh mới phản ứng được: “Ngươi đang giáo huấn ta sao?”Ngươi còn nhỏ hơn ta nhiều như thế, có tư cách gì mà giáo huấn ta?Lữ Thiếu Khanh thừa nhận, ngang nhiên lẫm liệt thừa nhận: “Không sai.”“Đáng ghét, ngươi đang ngụy biện.” Đàm Linh không đồng ý với lời này của Lữ Thiếu Khanh, thở phì phì nói: “Thân là đồ đệ của Nhị trưởng lão, tuyệt đối không thể để cho sư phụ mất mặt.”“Ai dám tới khiêu chiến ta, ta sẽ đánh bại bọn họ. Không thể làm mất danh dự của sư phụ.”Nói xong, phát hiện ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh tràn đầy khinh bỉ, nàng ta lại nổi giận: “Ngươi có ý gì?”“Lại dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ móc mắt chó của ngươi ra.”Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, chỉ vào Kế Ngôn, hỏi Đàm Linh: “Ta bảo hắn ta tới khiêu chiến ngươi, ngươi có nên đánh không?”Đàm Linh há mồm không nói ra lời, chỉ im lặng.Nàng ta đã được chứng kiến sự lợi hại của Kế Ngôn, một kiếm liền có thể giết ba Nguyên Anh, trong đó còn có một người thực lực không kém nàng ta bao nhiêu.Hiện giờ, nàng ta tuyệt đối không phải đối thủ của Kế Ngôn.Dù có khỏe nhất nàng ta cũng không dám tin tin có thể đánh thắng được.“Cái ngươi gọi là nghênh chiến cũng chỉ là với đồng cấp hoặc đối thủ yếu hơn, có gì hay ho?”“Thắng, có kiếm được mặt mũi gì cho sư phụ ngươi?”“Ngươi không có thực lực, đầu óc cũng không có luôn, thật không hiểu vì sao sư phụ ngươi lại coi trọng ngươi.”Lữ Thiếu Khanh nói rất có lý, nhưng vì bị nói trúng tim đen, Đàm Linh càng đau đầu hơn.Mặc dù ta không phải thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng tư chất cũng không tệ, nếu không không thể tiến vào Nguyên Anh kỳ trước ba mươi tuổi.Tại Thánh địa cũng được coi là thiên tài hạng nhất đấy, có biết không?Sao đến miệng ngươi ta lại tệ đến mức không chịu nổi như thế?“Ngươi nói ai không có đầu óc? Ngươi nói rõ cho ta!”“Hiểu được tự nhiên sẽ hiểu, nhìn bề ngoài của ngươi đủ biết ngươi thông minh lắm rồi.”Cái từ thông minh lắm này chắc chắn không phải lời tốt lành gì.Đàm Linh chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không, không dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh thật tốt nàng ta sẽ không dừng tay.Nàng ta cũng không thể làm gì Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể tức giận mắng: “Không biết xấu hổ.”“Đa tạ đã khích lệ.” Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nhận lấy, sau đó thúc giục Đàm Linh: “Mau đi đi, trong nhà ngươi có đủ chỗ ở không?”“Không đủ.” Đàm Linh nghiến răng: “Ta không muốn đưa ngươi đến nhà ta ở.”Lần này mất hết mặt mũi, sắp bị ngươi chọc tức chết rồi.Còn muốn dẫn ngươi đến nhà ta ở nữa à? Ta không có phạm tiện thế.Nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh đông cứng lại, nhìn Đàm Linh một cách không thể tin nổi, kêu lên: “Không thể nào, ngươi đã đồng ý rồi, bây giờ lại đổi ý à?”Thấy Lữ Thiếu Khanh thế này, trong lòng Đàm Linh mới cảm thấy dễ chịu hơn, vừa rồi nàng tức giận đến mức đau cả đầu.Đàm Linh đắc ý nói: “Ngươi không biết nữ nhân rất giỏi thay đổi sao? Đổi ý thì làm sao?”“Ngươi có thể làm gì ta?”Lữ Thiếu Khanh trịnh trọng nhắc nhở Đàm Linh chú ý đến thân phận của mình: “Này này, ngươi đang khiến sư phụ mình mất mặt đấy.”Đàm Linh đáp lại chỉ có nụ cười khinh thường, trong lòng lại rất vui.Xem ra mình bắt được thóp tên hỗn đản này rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận