Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 204 - Tuyên Vân Tâm không tới sao?



Chương 204: Tuyên Vân Tâm không tới sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBình thường Quy Nguyên Các làm việc bá đạo, quan hệ với Lăng Tiêu Phái và Song Nguyệt Cốc không được tốt lắm.Lần này tới tham gia đại điển, chắc chắn sẽ không tới đây làm một đứa trẻ ngoan.Ngu Sưởng dẫn theo các Nguyên Anh kỳ khác đi nghênh đón, bề ngoài là cho thể diện nhưng trên thực tế chủ yếu là muốn cảnh cáo Quy Nguyên Các.Để bọn hắn đừng gây chuyện.Quan hệ của Lăng Tiêu Phái và Song Nguyệt Cốc thân thiết.Cộng thêm đều là nữ tu sĩ, để nữ Nguyên Anh kỳ như Ti Dao đi nghênh đón càng phù hợp hơn.Những điều trên Lữ Thiếu Khanh đều hiểu được.Nhưng hắn lại không thể hiểu.“Sao lại bắt con đi?”Lữ Thiếu Khanh không vui.Song Nguyệt Cốc, không phải là sư môn của Hạ Ngữ sao?Hai ngày trước mới xảy ra phiền phức lớn kia.Giờ sao hắn còn dám ló mặt ra.Lữ Thiếu Khanh nói ra lý do chính đáng của mình: “Chưởng môn, Song Nguyệt Cốc đều là nữ, con là một đại nam nhân không nên đi làm bẩn mắt các nàng.”“Để sư muội con đi thôi, nàng thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện, nàng tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao phó.”Tiêu Y lệ nóng doanh tròng, Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng phát hiện ra sự thông minh của ta sao?Thật không dễ dàng gì, có thể nghe thấy được lời khen thông minh từ miệng Nhị sư huynh.Cha ơi, con có tiền đồ rồi.Tiêu Sấm nhìn thấy vẻ mặt kích động của cháu gái mình liền phiền muộn.Tiền đồ gì chứ?Hắn đang dỗ chưởng môn, ngươi kích động cái gì?Ngu Sưởng không từ chối, Lữ Thiếu Khanh nói cũng có lý: “Được, ngươi dẫn theo Ngọc Thần đi tiếp đãi các khách nhân khác đi.”Để đề phòng Lữ Thiếu Khanh lười biếng, ông dặn dò Hạng Ngọc Thần: “Trông chừng nó, nếu nó dám lười biếng báo ngay với ta.”“Vâng, sư phụ!”Lữ Thiếu Khanh đi theo Hạng Ngọc Thần đến cổng lớn.Đương nhiên, các thế lực nhỏ, môn phái nhỏ bình thường không cần bọn hắn đích thân ra mặt nghênh đón.Tuy nhiên, bên dưới lập tức truyền đến một âm thanh.“Trưởng lão ngoại môn Điểm Tinh Phái Cổ Liệt đến!”Điểm Tinh Phái?Ánh mắt Hạng Ngọc Thần không kìm được rơi lên người Lữ Thiếu Khanh.Hai ngày nay, chuyện tình của Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm đã trở thành chủ đề hấp dẫn ở Thành Lăng Tiêu.Một người là nỗi sỉ nhục của Lăng Tiêu Phái, là gỗ mục không điêu khắc được.Một người là đệ tử đứng thứ hai Điểm Tinh Phái, tiền đồ vô lượng.Nhưng giữa hai người lại có mối quan hệ, hơn nữa còn đem đạo tâm ra thề.Chuyện này có vẻ đã đúng tám chín phần mười.Đối với chuyện này, mọi người vẫn đang nghị luận ầm ĩ, có những đánh giá không đồng nhất.Có người cho rằng dám yêu dám hận, đây là tình yêu.Có người cho rằng loại phế vật như Lữ Thiếu Khanh mới xứng với loại yêu nữ như Tuyên Vân Tâm.Cũng có người cho rằng chẳng qua Lữ Thiếu Khanh chỉ tương tư đơn phương, Tuyên Vân Tâm không thể nào để ý đến Lữ Thiếu Khanh.Hiện tại, người của Điểm Tinh Phái đến.Cho dù là Hạng Ngọc Thần cũng không kìm được nhìn Lữ Thiếu Khanh thêm một chút, muốn xem Lữ Thiếu Khanh có phản ứng gì.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe thấy sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn nằm trên tàng cây, không muốn động đậy.Hạng Ngọc Thần không kìm được nhắc một câu: “Lữ sư đệ, chúng ta nên đi nghênh đón."Điểm Tinh Phái là phái lớn của Yến Châu, trưởng lão ngoại môn đủ tư cách để những đệ tử thân truyền như bọn họ nghênh đón.Lữ Thiếu Khanh nằm trên tàng cây, khoát khoát tay, nói: “Hạng sư huynh, huynh muốn làm gì thì làm đó đi, ta mệt rồi, nằm thôi.”Hạng Ngọc Thần dở khóc dở cười, ngươi có gì mà mệt chứ.Mấy ngày nay ngươi đều trốn ở Thiên Ngự Phong, ta đều biết hết đấy.Không gọi được Lữ Thiếu Khanh, Hạng Ngọc Thần cũng không cưỡng cầu.Đối với tính tình vị sư đệ này, hắn ta hiểu rõ, có gọi cũng chẳng thể gọi được.Hạng Ngọc Thần tự đi nghênh đón người của Điểm Tinh Phái.Tuy nhiên.Lúc Hạng Ngọc Thần dẫn đoàn người Điểm Tinh Phái đi ngang qua.Một đệ tử phát hiện Lữ Thiếu Khanh nằm trên cành cây.Hắn ta lập tức tức giận kêu lên.“Lữ Thiếu Khanh!”Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả những người của Điểm Tinh Phái, bao gồm trưởng lão Cổ Liệt đều rơi lên người Lữ Thiếu Khanh.Cổ Liệt là trưởng lão ngoại môn, thực lực dù không đạt tới Nguyên Anh kỳ nhưng cũng là cao thủ Kế Đan kỳ tầng tám, là cao thủ Kế Đan kỳ uy tín lâu năm.Có thể đại diện dẫn đoàn Điểm Tinh Phái đến đây đủ để chứng minh thực lực và địa vị của lão.Chuyện hai ngày trước, lão cũng có nghe nói.Đối với chuyện này, trong lòng lão vô cùng khó chịu.Tuyên Vân Tâm xếp hạng thứ hai trong đông đảo đệ tử Điểm Tinh Phái. Địa vị rất được tôn sùng, là một trong những nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ của Điểm Tinh Phái.Nhưng ở đây, lại bị Lữ Thiếu Khanh sỉ nhục như vậy.Không sai, trong mắt Cổ Liệt đây là hành vi sỉ nhục.Một người bị coi là nỗi sỉ nhục môn phái lại làm vấy bẩn đệ tử minh tinh của Điểm Tinh Phái bọn họ.Ánh mắt Cổ Liệt nhìn Lữ Thiếu Khanh vô cùng không thoải mái.Trên thực tế, không phải chỉ mình lão.Ngay cả những đệ tử Điểm Tinh Phái cũng có ánh mắt như vậy.Phẫn nộ, oán hận…Hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh từ trên cây ngồi dậy, nhìn đệ tử Điểm Tinh Phái cách đó không xa.Đối với đám người hận không thể dùng ánh mắt chém hắn thành muôn mảnh, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh vẫn như thường, cười tủm tỉm chào hỏi.“Chào các vị, hoan nghênh.”Nói là hoan nghênh, nhưng ai cũng nghe ra được giọng điệu này không hề có thành ý.Sau khi Lữ Thiếu Khanh chào hỏi mọi người xong liền nhìn Cổ Liệt đi đầu tiên: “Lần này Vân Tâm không tới ạ?”Ánh mắt hắn lướt qua đám đệ tử Điểm Tinh Phái vài lần như muốn tìm Tuyên Vân Tâm.Khốn kiếp!Các đệ tử Điểm Tinh Phái khác hoàn toàn không kìm chế được nữa.Bùng nổ rồi.Vân Tâm?Đây là cái tên ngươi có thể gọi sao?“Khốn kiếp, ta, ta muốn liều mạng với ngươi.”“Ngươi có dám xuống đánh với ta một trận không?”“Khốn kiếp! ngươi dám bất kính với Tuyên sư tỷ?”“Ngươi xuống đây, ta muốn giết ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận