Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 353 - Ta sẽ đi Trung Châu



Chương 353: Ta sẽ đi Trung ChâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCận Hầu không quan tâm đến thương thế của mình mà nhìn chòng chọc vào nhẫn trữ vật trong tay Lữ Thiếu Khanh.Đó là nhẫn trữ vật của gã.Tên đáng chết!Đây là lần đầu tiên Cận Hầu gặp người vô sỉ như thế.Không nói tới võ đức, lại thừa dịp gã hôn mê mà cướp đi nhẫn trữ vật của gã.Gã cố nén lửa giận trong lòng, lại nói: “Nhẫn trữ vật của ta là đồ tứ phẩm, cứng rắn mở ra nó sẽ tự hủy, ngươi sẽ không chiếm được thứ gì.”Lữ Thiếu Khanh nhìn chiếc nhẫn. Quả thực chiếc nhẫn này không tệ, phẩm cấp rất cao.Vật phẩm cao cấp một chút có kèm công năng tự hủy gì đó cũng không có gì lạ.Lữ Thiếu Khanh nghiêng đầu, nghĩ một chút rồi đưa nhẫn ra nói với Cận Hầu: “Ngươi mở ra giúp ta đi.”Một hơi trong bụng Cận Hầu xông lên tận cổ, nghẹn cứng ở đó khiến gã trợn trắng mắt.Hỗn đản.Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?Bảo ta mở ra giúp ngươi, đầu ta giống có bệnh sao?Cận Hầu tức giận sắp choáng váng rồi.“Ngươi, nằm mơ!” Hít thở thông, Cận Hầu nghiến răng hung hăng từ chối..“Không chịu sao?”Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không nói gì, thả thần thức ra lẳng lặng bao lấy chiếc nhẫn.Trong thần thức, hắn cảm giác được trong giới chỉ có một ấn ký mang theo một cỗ khí tức hủy diệt tràn ngập.Lữ Thiếu Khanh thử đụng vào xem có thể phá giải không.Nhưng đây là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, mới thử được mấy lần đã kích hoạt chức năng tự hủy của chiếc nhẫn.Chỉ thấy chiếc nhẫn lóe lên một cái, hơi rung một tí, rồi bề mặt của nó nhanh chóng chuyển sang màu xám trắng, không còn ánh sáng nữa.Hắn lại dùng thần thức dò xét, đồ trong nhẫn trữ vật đã biến mất, đồ vật bên trong bị hư không thôn phệ hủy diệt.“Ngươi.”Cận Hầu giận dữ. Gã không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại quả quyết vậy, không cho mình lấy một cơ hội nhỏ nhoi nào.Gã còn có rất nhiều lời còn chưa kịp nói.Lực phản phệ đánh tới, Cận Hầu tức giận phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa ngất đi.Bên này Lữ Thiếu Khanh đang đau lòng muốn chết. Thế này mất đi bao nhiêu đồ tốt rồi?Đây chính là Đại sư huynh Điểm Tinh Phái đó, là con dê siêu cấp béo, ngẫm lại cũng phải đau lòng.Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Tên ghê tởm. Dùng chiếc nhẫn cao cấp như thế làm gì?”“Làm ra vẻ nguy hiểm à? Nhẫn trữ vật chỉ nên dùng đồ bình thường một chút thôi, nên khiêm tốn một chút..”Thật đau lòng quá. Thế này hỏng mất bao nhiêu đồ tốt rồi.Tuyên Vân Tâm không biết phải làm sao, cái tên hỗn đản này, còn ai có thể trị được hắn?Ngay cả Đại sư huynh của mình, Đại sư huynh trong Điểm Tinh Phái không ai dám trêu trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng phải kinh ngạc.Thấy Cận Hầu thê thảm như thế, trong lòng Tuyên Vân Tâm lại nảy sinh cảm giác đồng tình.Cho dù Cận Hầu định đem nàng ta đi làm lô đỉnh, nhưng trông gã lúc này nàng ta vẫn không nhịn được mà sinh ra vài phần đồng tình.Thật sự là bị hành cho quá thảm rồi.Vốn cho rằng Cận Hầu đến đây rồi có thể cho Lữ Thiếu Khanh ăn chút khổ, nhưng ngược lại lại bị Lữ Thiếu Khanh đút cho một mâm đau khổ lớn.Tuyên Vân Tâm ở bên cạnh nhìn chốc lát cuối cùng bèn đi tới gọi một đệ tử Điểm Tinh Phái tỉnh dậy, giao cho nàng chút đan dược, dặn dò: “Đưa Đại sư huynh về đi.”Căn bản Tuyên Vân Tâm không hề lo lắng Lữ Thiếu Khanh có ngăn cản không.Quả nhiên.Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Ta cùng Vân Tâm ở đây song túc song phi, Điểm Tinh Phái các ngươi đừng có tới đây quấy rầy chúng ta.”“Đưa theo Đại sư huynh của các ngươi cút đi, không biết soi mặt vào bãi nước tiểu xem mình là cái dạng gì, cũng dám đến giành nữ nhân với ta. Muốn chết!”Năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái tức giận không thôi, nhưng không dám nói gì.Thực lực của tên hỗn đản trước mắt đây quá mạnh, bên mình đến cả Đại sư huynh cũng bị đánh bại, bọn họ còn dám nói cái gì?Chỉ có thể mang theo Cận Hầu xám xịt bỏ chạy.Khi rời đi, Cận Hầu vừa được cho ăn không ít đan dược cũng cứng rắn tỉnh lại được.Gã nhìn Lữ Thiếu Khanh đầy oán hận.Gã rất đau lòng, rất muốn khóc.Tích trữ suốt những năm gần đây mất hết cả rồi.Đều bị tên hỗn đản kia phá hỏng rồi.Cận Hầu đau lòng đến mức khuôn mặt vặn vẹo.Hô hấp cũng khó khăn.Nhục thể của gã bị đánh một kiếm, bị thương nghiêm trọng.Hiện tại tinh thần cũng bị đả kích, đau thấu tim gan.Đâu chỉ là bị người ta bổ cho một kiếm đâu.Thậm chí, có thể nói, gã thà chịu thêm nhiều kiếm nữa cũng không muốn chiếc nhẫn của mình bị hủy đi như thế.Tích cóp hơn hai mươi mấy năm, chỉ trong một đêm, lại trở lại như trước khi giải phóng.Tuyên Vân Tâm đứng trước mặt Cận Hầu, chặn ánh mắt của gã lại, bình tĩnh nhìn gã.Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Cận Hầu, Tuyên Vân Tâm có thể hiểu được cảm xúc của gã.Quả thực là đau lòng đến mưc không thở nổi. Nàng ta cũng từng có.Khi ấy nàng ta còn tức giận đến mức nôn ra máu nữa.Nhưng việc đã đến nước này, nói gì cũng trễ rồi.Hiện tại Cận Hầu không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, nếu còn khiêu khích Lữ Thiếu Khanh nữa, hắn cũng sẽ không khách khí với gã.Thân phận của Cận Hầu không đơn giản, Lữ Thiếu Khanh sẽ không dễ dàng giết gã ở đây mang phiền phức đến cho Lăng Tiêu Phái.Nhưng không có nghĩa là Lữ Thiếu Khanh không dám.Chọc giận tên hỗn đản kia, hắn sẽ bất chấp tất cả.Tuyên Vân Tâm nói với Cận Hầu: “Đại sư huynh, huynh trở về đi, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi.”Xem như ta báo đáp ân tình Điểm Tinh Phái đi.Trong lòng Tuyên Vân Tâm âm thầm thở dài.Điểm Tinh Phái đối với nàng ta không tệ, mặc dù có mục đích nhưng tốt xấu gì cũng là sư môn của nàng ta.Cận Hầu nhìn Tuyên Vân Tâm, dần dần tỉnh táo lại.Ánh mắt gã lăng lệ, không hề giấu đi sát ý khiến người ta không rét mà run.

Bạn cần đăng nhập để bình luận