Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 579 - Ngươi thích Nhị sư huynh ta sao? (tt)



Chương 579: Ngươi thích Nhị sư huynh ta sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTheo lời Úc Linh, Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu được tin tức của Ma tộc.Bảy tên Nguyên Anh, hơn trăm tên Kết Đan, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy đau đầu.Lực lượng như vậy cho dù đặt ở nơi nào đều là một lực lượng mạnh, cũng khó trách Thiên Cung Môn không muốn liều mạng.Hóa Thần không ra tay, đội ngũ trăm người này cũng đủ để làm Thiên Cung Môn bị thương nặng.Úc Linh nói xong, nhìn Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, khẽ lắc đầu, nghiêm túc nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Thị vệ trưởng Thôi Chương Huyền, được người ta xưng là mạnh nhất dưới Hóa Thần trong Thánh tộc, là người đứng đầu Nguyên Anh. Ngươi không phải là đối thủ của gã, nếu ngươi gặp gã, chỉ có một con đường chết."Lúc ấy may mà mấy người Thôi Chương Huyền không có ra tay, nếu không nàng khẳng định cũng trốn không thoát.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Nguyên Anh mà thôi, ta giết gã như giết gà."Trong tay có tượng gỗ tổ sư cho, chính là có tự tin như thế.Trong lòng Úc Linh khinh bỉ, ngươi chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, Thôi Chương Huyền lại bước một bước vào cảnh giới Hóa Thần, nếu thực sự gặp gã, một cái tát cũng có thể đập chết ngươi.Nàng lại gắn cho Lữ Thiếu Khanh một nhãn hiệu, tự đại cuồng.Tiêu Y lại tràn đầy tự tin với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh định trực tiếp giết hắn ta sao?""Ta còn chưa ngốc đến mức này."Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh đứng lên nói với Tiêu Y: "Ta ra ngoài đi dạo."Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh liền biến mất ở chỗ này.Sau khi thấy Lữ Thiếu Khanh biến mất, Quản Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm, tên hỗn đản này không có ở đây, tâm tình đều vui vẻ hẳn lên.Ừm, đi hỏi mấy cô nàng này xem có thể hỏi ra chút tin tức lớn hay không.Mạnh Tiêu thở phì phò nói: "Đáng giận, không mang ta theo."Nàng ta vung nắm đấm tỏ vẻ bất mãn: "Thật muốn dạy dỗ hắn một trận."Ở trong môn phái, gặp phải sư đệ sư muội không nghe lời, nàng ta đều dùng nắm đấm chăm sóc.Tiêu Y cũng rất vui vẻ nhìn Mạnh Tiêu, không ngờ ánh mắt Mạnh Tiêu tỷ tỷ cũng không tệ, nàng hỏi một câu: "Mạnh Tiêu tỷ tỷ, ngươi thích Nhị sư huynh của ta sao?"Mạnh Tiêu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống."Nói, nói bậy, ai sẽ thích tên kia chứ?"Mạnh Tiêu cực lực phủ nhận, mặt đỏ bừng, hai tay không biết để ở đâu, cuối cùng hung tợn uy hiếp: "Ngươi, nếu ngươi dám nói lung tung, ta, ta đánh ngươi."Tiêu Y cười hì hì, không sợ một chút nào: "Nhị sư huynh của ta lợi hại như vậy, ngươi thích là chuyện bình thường. Nhưng nếu ngươi muốn lọt vào pháp nhãn của Nhị sư huynh ta, vẫn còn phải cố gắng nhiều."Dù sao, Nhị sư huynh nhà ta và Đại sư huynh mới là một đôi tương thân tương ái, ngươi cùng lắm chỉ có thể xem như người thứ ba thôi.Mạnh Tiêu làm Đại sư tỷ, có chuyện gì chưa từng thấy qua? Duy chỉ có loại chuyện này là lần đầu tiên gặp phải.Nàng ta thẹn thùng không chịu nổi, rất muốn tìm một cái khe chui vào.Mà Quản Đại Ngưu còn lại gần: "Mạnh cô nương, ngươi có thể nói chuyện của hai người ở Đông Châu cho ta nghe được không?""Muốn chết đúng không." Mạnh Tiêu tìm được chỗ phát tiết, quơ nắm đấm, một cước đá ngã Quản Đại Ngưu: "Xem ta có đánh chết ngươi không..."Quản Đại Ngưu tuyệt vọng, ta chẳng qua chỉ muốn hỏi chút chuyện mà thôi, ta cũng không trêu chọc gì ngươi, tại sao ngươi cũng muốn đánh ta?Một ngày bị đánh tận bốn trận, nơi này đã không thể nào ở lại rồi.Quản Đại Ngưu bị đánh chạy trối chết, chật vật thoát khỏi nơi này.Sau khi thoát khỏi nơi này, Quản Đại Ngưu mới kịp phản ứng, lại ngửa mặt lên trời thở dài khóc không ra nước mắt.Mẹ nó, đó là nhà của ta, tại sao một chủ nhà như ta lại bị đuổi chạy như một tên trộm vậy chứ?Tu hú chiếm tổ chim khách, đảo khách thành chủ, giọng khách át giọng chủ...Quá thảm rồi, Quản Đại Ngưu rơi lệ mà đi.Mạnh Tiêu đánh Quản Đại Ngưu một trận, thẹn thùng trong lòng tản đi, nhưng mà nhìn bộ dáng cười híp mắt của Tiêu Y, trên mặt lại khôi phục đỏ ửng.Đồng thời nàng ta trừng mắt nhìn Úc Linh, bất mãn vì sao Tiêu Y không đi hỏi Úc Linh.Mạnh Tiêu không thể không nói sang chuyện khác, hỏi Tiêu Y: "Sư huynh ngươi định đối phó với Thiên Cung Môn như thế nào?"Tiêu Y lắc đầu, tâm tư Nhị sư huynh không đoán được, nàng thành thật nói: “Không biết, ta không đoán được. Nhưng Nhị sư huynh quyết định ra tay, Thiên Cung Môn nhất định sẽ gặp xui xẻo."Mạnh Tiêu không quá tin tưởng đối với chuyện này: "Thiên Cung Môn cũng không dễ chọc, thực lực bọn họ rất mạnh, cùng với Điểm Tinh Phái, bọn họ được xưng là hai đại môn phái ở Yến Châu."Trong lòng nàng ta âm thầm châm chọc một câu, nói thật, thực lực của Thiên Cung Môn còn mạnh hơn so với Lăng Tiêu Phái các ngươi.Lăng Tiêu Phái các ngươi nghèo, ta ở Đông Châu còn được nghe nói qua.Tiêu Y không phục: "Cắt, Thiên Cung Môn mà thôi, may Đại sư huynh của ta không có ở đây, nếu có thì đã cầm kiếm chém tới cửa rồi."Dám bắt nạt sư phụ ta, có mười cái mạng cũng không đủ.Mạnh Tiêu nhớ tới Kế Ngôn thần võ, muốn phản bác một chút nhưng không phản bác được."Thực lực Nhị sư huynh của ngươi rất mạnh, nhưng hắn dám đến Thiên Cung Môn sao..."Lữ Thiếu Khanh đi vào trong thành, rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, rất náo nhiệt.Trên trời lưu quang xẹt qua xẹt lại, đủ loại phương tiện phi hành của các tu sĩ.Trên mặt đất, tu sĩ phàm nhân ở chung hòa hợp, mọi thứ yên bình.Thần thức đảo qua, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh biến mất, đi tới trung tâm thành.Lữ Thiếu Khanh đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc, thân hình ẩn trong không khí, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.Nơi này có một quảng trường thật lớn, đệ tử Thiên Cung Môn đang chiêu mộ nhân thủ, thuê tu sĩ đi đối phó Ma tộc ở đây.Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi, thấp giọng mắng to, giọng điệu hâm mộ ghen tị: "Một ngày một trăm viên linh thạch, thật là có tiền. Đời này ta ghét nhất chính là loại người có tiền này."Một ngày một trăm viên linh thạch, lúc hắn còn ở môn phái, vẫn là một tháng mới được một trăm viên linh thạch.Tán tu báo danh phía dưới đâu chỉ trăm ngàn người, Thiên Cung Môn một ngày chi tiêu phải mất mấy chục vạn đến hơn trăm vạn viên linh thạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận