Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 956. Đừng có nhỏ mọn như sư đệ của ngươi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cười giải thích với Nhuế trưởng lão: “Ta cũng không biết cha ta nghĩ thế nào mà đặt cho ta cái tên như thế, không phù hợp với khí chất của ta tí nào.”“Cho nên, ta mới chọn một cái tên khác cho mình, mong trưởng lão thứ lỗi.”Đàm Linh càng giận hơn. Đến sư phụ ta ngươi cũng lừa à?“Hỗn đản. Ngươi dám gạt cả sư phụ ta?” Đàm Linh thở phì phì trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ tội nghiệp: “Chuyện này không phải có nguyên nhân sao? Ta không cố ý muốn lừa gạt trưởng lão.”Sau đó, hắn lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Đàm Linh: “Ngươi cứ gọi ta là Trương Chính đi. Ta sợ ngươi gọi ta là Quản Đại Ngưu ngươi sẽ không nhịn được cười.”Quả thực Đàm Linh rất buồn cười. Quản Đại Ngưu.Cái tên này hoàn toàn không phù hợp với cách làm người của Lữ Thiếu Khanh.Quản Đại Ngưu, nghe xem, vừa trung thực vừa đôn hậu.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại giảo hoạt như hồ, hèn hạ vô sỉ, nào có tí trung thực nào?Theo như nàng ta thấy, Lữ Thiếu Khanh phải gọi là Quản Hồ Ly mới phải.Nhuế trương lão vẫn cười, nhưng trong lòng không tin: “Là tên thật của ngươi à?”Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực: “Đương nhiên, ta hoàn toàn không dám lừa gạt trưởng lão.”“Nhưng ta cảm thấy cái tên này của ngươi cũng là giả.”Trực giác nói cho Nhuế trưởng lão biết Lữ Thiếu Khanh vẫn nói láo. Xem ra tiểu tử này là một kẻ giảo hoạt.Đàm Linh thầm chửi ầm lên, tên hỗn đản này gan to bằng trời rồi, không ngờ còn dám tiếp tục lừa gạt sư phụ mình.Nàng ta gào lên với Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản. Ngươi thề đi, nếu không thề chúng ta không tin ngươi.”Cái người gì thế này? Đến lúc này rồi mà còn nói láo đầy mồm!Đây chính là miệng nam nhân trong truyền thuyết sao?Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Trưởng lão, ngài bảo ta đến đây là muốn bức ta đến thế này sao?”“Dù sao ngài cũng là trưởng bối, ngài khi dễ một tiểu bối như ta như thế là có ý tốt sao?”Nhuế trưởng lão vẫn không đổi nụ cười, ánh mắt của bà khiến cho Lữ Thiếu Khanh phải rụt lại: “Chuyện ở đây, ngươi không nói, ta không nói, có ai biết?”“Ta nghe Đàm Linh nói ngươi cứu đường nó, thế nào ta cũng phải biết tên của ân nhân cứu mạng đồ đệ mình chứ?”“Nếu không, làm sao ta cảm tạ ngươi?”Lữ Thiếu Khanh khoát tay, chẳng để ý, dường như đó chỉ là một chuyện nhỏ: “Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi, không cần khách khí.”“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là phẩm chất phải có.”Gia hỏa dối trá.Đàm Linh ở bên cạnh âm thầm khinh bỉ. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ à? Ngươi là nể mặt linh thạch mới rút đao tương trợ!“Nếu là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm thì có thể trả lại năm trăm vạn viên linh thạch không?”Một câu này của Nhuế trưởng lão dọa Lữ Thiếu Khanh giữ chặt túi, cảnh giác nói: “Trưởng lão, không phải thế. Đây là đồ đệ ngài cam tâm tình nguyện cảm tạ ta, ngài làm sư phụ đã đưa đồ rồi còn muốn đòi về, không sợ người ta chê cười sao?”“Ngài tuyệt đối không nên nhỏ mọn như đồ đệ mình thế chứ.”Dù sao cũng là Nhị trưởng lão đó, dù tiền lương không cao nhưng bình thường tham ô một tí thôi cũng đâu phải chỉ có năm trăm vạn viên linh thạch?Về phần có cần tính toán chi li không à?Hào phóng một chút, vung tay một cái cho ta mấy trăm vạn mấy ngàn vạn gì đó mới thể hiện được uy phong của Nhị trưởng lão ngài chứ!Nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy cảnh giác như chó giữ xương, nét mặt Nhuế trưởng lão tươi thêm vài phần.Không lạ, bảo sao đồ đệ mình nói hắn yêu linh thạch như mạng.Đã từng thấy người thích linh thạch rồi, nhưng chưa từng gặp ai mê linh thạch đến thế.Bà lại nói: “Nếu ta cứ cứng rắn muốn đòi thì sao?”Mẹ nó, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi.Lữ Thiếu Khanh thầm kêu gào trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương: “Trưởng lão, không nên bắt nạt người khác như thế.”“Ngài là một trưởng bối, đối với tiểu bối như thế có ổn không?”Bị đòi lại năm trăm vạn linh thạch có khác nào giết hắn?“Ha ha.”Thấy Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ đáng thương như một đứa trẻ con tủi thân ấm ức, Nhuế trưởng lão không nhịn được mà cười lên.Từ khi tiến vào, bà vẫn luôn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh này rất đặc biệt.Đã lâu lắm rồi chưa gặp được người trẻ tuổi nào thú vị thế này.Trong lòng Nhuế trưởng lão có hơi cảm khái.Dù là đồ đệ bình thường cũng không dám nói chuyện với bà như thế.Trước đó Đàm Linh từng kể chuyện Lữ Thiếu Khanh với bà. Bà rất hứng thú với đôi sư huynh đệ này.Kế Ngôn thì không cần nói nhiều, Kiếm Nhất được xưng là Tứ Thánh tử cũng không phải đối thủ, kinh tài tuyệt diễm.Còn Lữ Thiếu Khanh, mọi chuyện xảy ra trong Thánh địa đều cho thấy hắn không đơn giản, giả heo ăn thịt hổ.Từ khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bà càng khẳng định hơn.Tiểu tử trước mắt không phải hạng người bình thường.Bà rất tò mò hai người Lữ Thiếu Khanh muốn vào Thánh địa này làm gì.Theo lý mà nói, thiên tài như bọn họ hẳn là nên nổi tiếng từ lâu rồi mới phải, chứ không phải đến bây giờ mới được người ta biết đến.Nhuế trưởng lão duỗi ngón tay thon dài khảy dây đàn một cái, đàn rung lên thanh thúy, bà cười nói với Lữ Thiếu Khanh: “Dù là cảm tạ, nhưng năm trăm vạn viên linh thạch có hơi nhiều đấy nhỉ?”Lữ Thiếu Khanh không đồng ý, hỏi lại Nhuế trưởng lão: “Trưởng lão, chẳng lẽ ngài cảm thấy tính mạng của đồ đệ mình không đáng năm trăm vạn viên linh thạch sao?”Nhuế trưởng lão nhịn không được mà cười lên ha hả, lại gảy một dây đàn nữa: “Trước mặt ta mà ngươi cũng không ngại dùng kế ly gián à?”Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Không dám. Ta chỉ nói thật thôi. Nếu ta có đồ đệ, có người cứu được nó, đừng nói năm trăm vạn viên linh thạch, dù là một ngàn vạn, một triệu vạn ta cũng sẽ cho.”“Bao nhiêu linh thạch cũng không đáng giá bằng đồ đệ đâu.”Đàm Linh bĩu môi. Nàng ta không tin.Theo nàng ta, vì linh thạch, chắc chắn đồ đệ Lữ Thiếu Khanh cũng bán. Hết chương 956.

Bạn cần đăng nhập để bình luận