Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1755

Chương 1755
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bên này, Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Tiêu Y, Doãn Kỳ một lần nữa đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Từ khi Lữ Thiếu Khanh đến đây thì rất hài lòng với môi trường nơi này, mặc dù Hoàng thành bị Đoan Mộc Kình Thiên đánh cho một chương tan hoang, nhưng vẫn còn một vài nơi nguyên vẹn. Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ, nằm luôn xuống, dễ chịu thở dài: “Ha ha, ở đây một thời gian ngắn rồi hẵng về, tránh cho Chưởng môn nói ta không làm chính sự.”
Tiêu Y méo miệng, có vẻ rất không vui: “Nhị sư huynh, vì sao không cho ta giết lão gia hỏa kia?”
Êm đẹp làm người thì không làm, lại đi làm chó săn, còn muốn giết hại đồng bạn nữa.
Dạng người này, nên biết.
“Khi đó muội mệt đến mức không còn sức mà đi bộ nữa, giết thế nào? Ta là đau lòng muội. Chư kể, thượng thiên đều có đức hiếu sinh.”
Lúc này Doãn Kỳ khinh bỉ nói: “Nói hươu nói vượn! Vậy ngươi để Ma tộc giết thì khac gì nhau?”
“Ôi, Ma tộc ra tay với chúng ta ra tay là hai chuyện khác nhau. Chí ít, Ma tộc giết hắn có thể chấn nhiếp những người muốn làm chó khác tốt hơn.”
Lữ Thiếu Khanh giải thích, hai nàng lập tức hiểu ra.
Ma tộc giết Đoan Mộc Kình Thiên, ngăn cản một số kẻ có suy nghĩ muốn đi làm chó săn không dám quyết định.
Hay, Nhị sư huynh làm việc suy tính sâu xa, mình không tưởng tượng được.
Tiêu Y không hờn dỗi nữa, xoay mắt một vòng, cảm thấy sự tò mò của mình vẫn quan trọng hơn.
Nàng cười hì hì, xích lại gần Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, lúc nãy huynh và Ma tộc kia trốn đi nói chuyện gì vậy?”
Bên này Doãn Kỳ lại lần nữa khinh bỉ: “Còn có thể nói chuyện gì? Chắc chắn là việc không thể lộ ra ngoài.”
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Nào có việc gì không thể lộ ra ngoài, đây là về nha đầu nhà ngươi.”
Doãn Kỳ: ???
“Ta nói với tên kia, ngươi tính khí nóng nảy, rất thích hợp làm áp trại phu nhân, hỏi hắn ta xem có hứng thú với ngươi không. Kết quả, không ngoài dự liệu của ta, hắn ta chê ngươi quá xấu, từ chối ta.”
“Ngươi xem đi, nếu không trốn đi thương lượng thì ngươi sẽ mất hết mặt mũi.”
“Ta chém chết ngươi!” Doãn Kỳ nổ tung, lấy cứ kiếm ra chém xuống Lữ Thiếu Khanh.
“Doãn Kỳ sư tỷ, đừng xúc động!” Tiêu Y vội vàng ôm lấy Doãn Kỳ, giữ chặt lấy nàng ta, vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nói cho bọn muội biết đi.”
“Còn có thể có chuyện gì? Nhuế trưởng lão cảm thấy Thánh Chú có hơi khác thường, hy vọng ta hỗ trợ tra rõ.”
“Nhuế trưởng lão?” Tiêu Y kinh ngạc: “Vì sao bà ấy lại tìm huynh hỗ trợ?”
Doãn Kỳ đặt cự kiếm xuống chân, tò mò hỏi: “Nhuế trưởng lão mà các ngươi nói đến là ai?”
“Đến khi đó ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tiêu Y tùy tiện qua loa trả lời Doãn Kỳ như vậy, sau đó tò mò nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chậm rãi đợi hắn trả lời.
Lữ Thiếu Khanh cũng không hiểu rõ điều này, cuối cùng chỉ có thể quy làm một nguyên nhân: “Không có cách nào khác, Nhuế trưởng lão cảm thấy ta đẹp trai quá.”
“Không biết xấu hổ!” Mặc dù Doãn Kỳ khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh nhưng trong lòng rất khiếp sợ. Cả Ma tộc cũng tìm đến nhờ Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ, có thể thấy được hắn thâm sâu cỡ nào.
Ma tộc tìm một nhân tộc nhờ hỗ trợ, nói chuyện này ra, người ta sẽ cho rằng ngươi mắc bệnh tâm thần.
Doãn Kỳ nhìn Tiêu Y, lại hỏi: “Các ngươi đã trải qua những gì ở bên Ma tộc?”
Tiêu Y cười hà hà, vẫn trả lời như cũ: “Đến khi đó sẽ nói cho ngươi.”
Hiện giờ cứ hỏi cho rõ nghi vấn trong lòng mình đã.
Tiêu Y hỏi tiếp Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, vậy huynh có hỗ trợ không?”
“Tùy duyên đi.” Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ phiền muộn, bất đắc dĩ nói: “Dù có nghĩ được rõ ràng cũng không biết bắt tay vào từ đâu.”
Trước đó hắn còn định hỏi đại nhân vật của Ma tộc để biết được Thánh Chủ muốn làm gì.
Kết quả, đến lãnh đạo cấp cao của Thánh địa như Nhuế trưởng lão cũng không biết, ngược lại còn đi tìm hắn nhờ trợ giúp.
Hắn cũng hết cách.
Cũng không thể chạy đến hỏi Thánh Chủ chứ?
“Không ta được, phải làm sao bây giờ?” Tiêu Y lại hỏi.
“Không tra được thì không tra được chứ sao, kệ nó đi.” Lữ Thiếu Khanh cũng không tự ép mình. Thập Tam Châu có phải chỉ có mỗi mình mình đâu, loại chuyện này chỉ có thể tùy duyên, không tra được thì thôi.
“Tiếp theo Nhị sư huynh còn định đi đâu nữa?” Tiêu Y nói ra thỉnh cầu của bản thân: “Muội không muốn về học viện, muội muốn đi cùng huynh.”
“Đi theo ta sao?” Lữ Thiếu Khanh phất phất tay: “Muội lớn chừng nào rồi? Còn muốn theo đuôi?”
“Không chịu, không chịu!”
Tiêu Y lập tức xông lại bóp chân cho Lữ Thiếu Khanh, nịnh nọt lấy lòng: “Nhị sư huynh, huynh cho muội đi theo đi….”
“Ở trong học viện muội cảm thấy tiến bộ không nhanh, đi theo Nhị sư huynh nhanh hơn mà.”
Đây là cảm giác mãnh liệt tuôn ra trong lòng Tiêu Y sau khi gặp lại Lữ Thiếu Khanh.
Thấy Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nàng lập tức cảm thấy rất vui vẻ, sau đó cảnh giới vẫn tắc nghẽn lập tức được thả lỏng, từ đó đột phá vào Hóa Thần.
“Chỉ cần để cho muội đi theo huynh, đến khi ấy Nhị sư huynh bảo muội đánh đâu thì muội đánh đó, Nhị sư huynh bảo muội đi hướng đông tuyệt đối muội không đi hướng tây. Nhị sư huynh, dù sao huynh cũng cần một người chăm sóc huynh mà.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì không tiếp tục từ chối nữa: “Thôi, học viện nát gì chứ, hai mươi năm ở đó còn không tiến bộ chút nào. Quá cùi bắp!”
Tiêu Y nhảy dựng lên, cực kỳ vui mừng, sau đó lại nói ra đề nghị của mình: ‘Nhị sư huynh, tiếp theo hay là đi Yến Châu?”
“Đi Yến Châu làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lườm Tiêu Y một cái: ‘Nơi đó đánh nhau đến thiên hôn địa ám, ta có ngu mới đi tới chỗ ấy góp vui.”
Từ Hàn Chương, Lữ Thiếu Khanh biết được không chỉ có mình hắn ta là Luyện Hư kỳ Ma tộc từ Hàn tinh tới, chính hắn ta cũng không biết có bao nhiêu.
Thánh Chủ điều binh khiển tướng, chính Hàn Chương cũng không cách nào dò ra được.
Hắn có ngu đột xuất mới đi tới Yến Châu, tới lúc đó gặp phải Luyện Hư, phải đánh nhau, không mệt mỏi sao?
“Đi tìm Đại sư huynh đi, Đại sư huynh đang ở Yến Châu đó, huynh không nhớ huynh ấy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận