Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2115: Chương 2115

Chương 2115: Chương 2115Chương 2115: Chương 2115
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Sư phụ, người làm đau con.” Lữ Thiếu Khanh u oán nhìn qua Thiều Thừa.
“Sư phụ, con biết người lo lắng, nhưng mà người tạm thời đừng lo lắng, người thả con ra trước có được không?” “Đợi chút nữa Đại sư huynh bị đánh chết rồi, người còn giết chết cả con, một ngày người tổ chức tiệc hai lần, người không tiếc linh thạch nhưng con thì tiếc đấy.”
Mặt mo của Thiều Thừa đỏ hồng, buông tay ra, sau đó hung tợn nói: “Ngậm miệng, ngươi câm miệng cho ta.” “Cái miệng này của ngươi, hôm nay ngậm chặt cho ta.” Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm: “Bất công.”
Thiều Thừa không muốn đánh người, ánh mắt của ông chăm chú nhìn chằm chằm kiếp vân trên bầu trời.
Kiếp vân đen nghịt, che khuất bầu trời, không nhìn thấy nửa điểm ánh nắng.
Nặng nà, kinh khủng, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Thiên uy nặng nề dẫn đến mặt đất chấn động, sơn phong băng liệt, sóng biển gào thét, như ngày tận thế đến vậy.
Hiện tại, Kế Ngôn tiến vào trong kiếp vân cũng không biết ở trong đó như thế nào khiến mấy người Thiều Thừa lo lắng không thôi.
Duy chỉ có lão thần tự tại Lữ Thiếu Khanh là vẫn hờ hững như trước.
Thiều Thừa trừng mắt liếc hắn một cái: “Kế Ngôn không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh lại ra hiệu ngậm miệng khiến Thiều Thừa tức đến mức nghiêng đầu sang một bên.
Tiêu Y cũng len lén hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, Đại sư huynh sẽ không sao chứ?”
“Ai biết được?” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng nói: “Không chừng...”
Tuy nhiên chú ý thấy Kế Ngôn đang dựng tai lên nghe, thậm chí còn cảm thấy có mấy phần sát khí, Lữ Thiếu Khanh đổi giọng: “Dù sao huynh ấy cũng tự có chừng mực.”
Tất cả mọi người ở đây, cho dù là Thiều Thừa cũng không có lòng tin vào Kế Ngôn bằng Lữ Thiếu Khanh. Kế Ngôn đánh nhau, dũng cảm tiến tới, nhìn có vẻ như một tên lỗ mãng nhưng thực tế Kế Ngôn trong lỗ mãng có sự tỉnh tế.
Hắn ta tự hiểu bản thân, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện mạo hiểm.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, nói thầm: “Để xem lần này huynh tiến bộ được bao nhiêu.”
Trong kiếp vân, vẻ mặt Kế Ngôn lạnh băng, trước mặt hắn ta là một con thần long kim sắc cũng ánh mắt lạnh lẽo, hai con ngươi đang nhìn chòng chọc vào hắn ta.
Đạo kiếp lôi thứ chín!
Kế Ngôn trực tiếp giết vào trong kiếp vân.
Đạo kiếp lôi thứ chín còn chưa kịp bổ xuống đã bị Kế Ngôn chặn ở cửa.
Kiếp vân chung quanh chậm rãi lưu động, tia chớp màu trắng như từng con linh xà màu trắng xuyên thẳng trong đó, giống như đang đợi lệnh, một khi mệnh lệnh rơi xuống sẽ cùng nhau tiến lên xé Kế Ngôn thành mảnh nhỏ.
Kế Ngôn và thần long kim sắc đứng đối mặt nhau, vẻ mặt hắn ta không thay đổi.
Trên thực tế còi báo động trong nội tâm đang vang to, cơ thể cảnh giác cao độ, một khi động thủ, chắc chắn là thế sét đánh lôi đình.
Kế Ngôn không nhúc nhích, vừa cảnh giác giằng co với thần long kim sắc vừa kiểm tra lại cơ thể của mình.
Linh lực trong cơ thể đã sắp khô kiệt, trong cơ thể cằn cỗi giống như vùng hoang vu thổ địa, không có một ngọn cỏ. Cảm giác suy yếu, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến, không ngừng công kích bản thân. Cơ thể như đang hô hào, đang gào thét, đang nói hắn ta biết, hắn ta sắp không duy trì được nữa rồi.
Thậm chí, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Tuy nhiên!
Kế Ngôn không để ý đến thương thế của mình, ánh mắt của hắn ta rơi lên người thần long kim sắc.
Đạo kiếp lôi thứ chín biến thành thần long, uy áp càng mạnh.
Đứng trước mặt nó, uy áp to lớn tựa như long uy phát ra làm lòng người ta nảy sinh sợ hãi.
Thần long sinh động như thật, sừng đầu dữ tợn, lân phiến lập loè, tản ra từng trận ba động khiến cho người ta cảm thấy nó là thần long thật sự chứ không phải một đạo kiếp lôi.
Ánh mắt hai người đối đầu trong nháy mắt.
Trước mắt Kế Ngôn lóe lên quang mang, hắn ta lập tức cảm thấy thế giới điên đảo, đấu chuyển tinh di.
Thời gian đang trồi qua, không gian đang thay đổi. Soạt!
Bên tai dường như vang lên tiếng nước chảy, một dòng sông bắc ngang chân trời, quang mang chung quanh không ngừng phi nhanh qua. Vô số quang mang hội tụ trong dòng sông tạo thành nước sông không ngừng cuồn cuộn, ở trong nước vô số tồn tại nhỏ bé sinh ra, trưởng thành, tử vong, tan biến.
Nhân loại, động vật, mặt trời, mặt trăng các loại đang sinh ra rồi tan biến trong dòng nước. Cũng có cái bóng hư ảo phiêu miểu đang xuyên thẳng trong dòng sông, bọn chúng giống người mà không phải người, có thể bơi lội trong dòng sông nhưng cuối cùng cũng rơi vào trong dòng sông, biến mất không còn tăm tích.
Kế Ngôn bất tri bất giác đã đi tới bờ sông, ở trên cao nhìn xuống, nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới, còn cả tất cả còn biến mất trong quang mang khiến Kế Ngôn cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Một cỗ khí tức cô tịch, thê lương, bi ai đột nhiên xông lên đầu. Một ý niệm sinh ra từ tận đáy lòng.
Mình nhỏ bé như vậy, làm những chuyện này có ý nghĩa gì?
Trước mặt thế giới này, tất cả mọi thứ đều chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ giày vò uổng công để rồi kết quả chẳng qua chỉ là công dã tràng, có tác dụng gì?
Thế nhân sùng bái, hậu nhân kính ngưỡng hết thảy đầu chẳng hề có ý nghĩa gì.
Suy nghĩ như vậy không ngừng đánh thẳng vào Kế Ngôn, ánh mắt Kế Ngôn càng trở nên mơ màng, nhìn nước sông cuồn cuộn, quang mang huyễn lệ khiến hắn ta không kìm được di chuyển bước chân, cuối cùng bước ra một bước.
Cả người cứ như vậy rơi vào trong nước sông cuồn cuộn. Một đám quang mang dâng lên, như một cơn sóng nhào tới, bao phủ lấy Kế Ngôn. Quang mang chung quanh lao qua phi tốc, tóc của Kế Ngôn trở nên trắng như tuyết với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chỉ trong thời gian chưa tới một hô hấp hắn ta đã biến từ một thanh niên hăng hái thành một lão giả dần dần già đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận