Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 841 - Đùi bị đánh gãy xương (tt)



Chương 841: Đùi bị đánh gãy xương (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Tô không có chủ kiến, hỏi Câu Khiên: "Phụ thân, làm sao bây giờ?"Câu Khiên cũng rất căm tức, vốn định ôm đùi Loan Thụy để Câu gia vùng dậy.Cuối cùng chưa kịp xuất sư đã chết, mới đi ra ngoài nửa ngày đã bị đánh gần chết trở về.Câu gia còn chưa chuẩn bị vùng lên thật tốt thì đã phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị vùi dập giữa chợ.Một tương lai tươi sáng trở thành một tương lai đen tối.Khó rồi.Câu Khiên lại muốn ngồi xổm ở góc tường.Nhưng khi Câu Khiên nhìn Loan Thụy không hề phòng bị trực tiếp tu luyện chữa thương, hiện tại bọn họ đã bám lên đùi Loan Thụy, chỉ có thể đi theo con đường đen sì của Loan Thụy thôi.Hắn ta cắn răng: "Hộ pháp, chờ đại nhân khỏe lại rồi mới quyết định."Loan Thụy là người của Thánh Địa, tâm cao khí ngạo, ăn thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không nén giận.Chờ Loan Thụy khỏe lại, ngày sau trả thù đi.Chuyện cho tới bây giờ, Câu gia chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tin tưởng Loan Thụy.Câu Tô lại bắt đầu lo lắng: "Lỡ như tên kia giết tới cửa thì sao?""Hừ, hắn dám sao? Câu gia chúng ta tốt xấu gì cũng là đại gia tộc thành Tam Vũ, nơi này có vô số trận pháp, hắn dám đến, tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống tốt."Thay vì an ủi nhi tử của mình, không bằng nói là Câu Khiên đang tự cho mình lòng tin.Nhưng mà ông ta vừa dứt lời, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Sao lại không để cho ta sống tốt?"Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, Câu Khiên và Câu Tô lập tức hoảng sợ.Hai phụ tử Câu Khiên và Câu Tô vô cùng hoảng sợ.Sao tên này lại tới đây?"Ngươi, ngươi..."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh như điện, tràn ngập sát ý.Chỉ mới đối diện với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Câu Khiên đã cảm giác được uy áp cực mạnh đánh úp lại.Một luồng linh thức mãnh liệt mà đến."Phụt!"Chỉ một cái nhìn, một ánh mắt, Câu Khiên liền phun máu.Huyết khí cuồn cuộn, liên tục lui về phía sau, Câu Khiên vô cùng hoảng sợ.Thần thức Lữ Thiếu Khanh cho ông ta một loại cảm giác như trời sập, quá kinh khủng.Chẳng trách Loan Thụy cũng không phải đối thủ của hắn.Đây là thần thức Nguyên Anh kỳ có thể có sao?Lữ Thiếu Khanh lại tiện tay tát Câu Tô bay sang một bên, thản nhiên nói: "Hai người ngoan ngoãn đợi đó."Câu nói này khiến hai phụ tử Câu Khiên và Câu Tô run lẩy bẩy, không dám nhiều lời.Cho dù Câu Khiên là Nguyên Anh tầng bốn, Câu Tô là Nguyên Anh tầng một cũng không dám đánh rắm.Bọn họ biết rõ thực lực của mình, cho dù bắt tay cũng đánh không lại Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không để ý đến phụ tử Câu Khiên.Nếu họ dám có dị động, vài phút là có thể giết bọn họ, hắn tới nơi này chủ yếu là tìm Loan Thụy.Loan Thụy cũng nhận ra xung quanh có gì đó không ổn, hắn ta mở to mắt, liền thấy Lữ Thiếu Khanh đang quan sát mình.Con khỉ nhỏ ghé vào trên vai Lữ Thiếu Khanh quơ dao ngắn, nhe răng trợn mắt với hắn ta.Trong lòng hắn ta run lên, không nói hai lời muốn lấy ra đồ vật ngăn cản từ trong nhẫn trữ vật, lúc này mới phát hiện nhẫn trữ vật của mình đã bị Lữ Thiếu Khanh lột.Hắn ta cố nén đau đầu, muốn chạy trốn.Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã sớm phong tỏa không gian xung quanh, thần thức lại một lần nữa phát động tấn công với Loan Thụy."A!"Loan Thụy ôm đầu ngã xuống đất quay cuồng kêu thảm thiết, chật vật không thôi.Loan Thụy cảm giác mình sắp chết, đầu lúc nào cũng muốn nổ tung.Đau đớn mãnh liệt làm cho nước mắt hắn ta đều sắp chảy ra.Trong đời hắn ta, lần thảm nhất chính là lần này.Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm xuống, quan sát hắn ta một phen, lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Sao ngươi còn mặc quần áo màu trắng? Ta ghét nhất là người mặc quần áo màu trắng.""Được rồi, được rồi." Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười lần nữa: "Đừng kêu nữa, không phải là đau sao?"Loan Thụy ôm đầu, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta chỉ hận bản thân lúc trước tại sao lại không tu luyện công pháp về ánh mắt, không có cách nào dùng ánh mắt chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh."Ta hỏi ngươi một chút chuyện." Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm, nói ra mục đích mình tới nơi này tìm hắn ta, hắn lấy sách ra, giơ lên cho Loan Thụy nhìn: "Thứ này ngươi lấy ra là muốn làm gì?"Đồng thời hắn mở sách ra, đây là một quyển tập tranh, từng trang phía trên là một bức họa của một nữ tử, ước chừng có một trăm tấm.Nữ tử vẽ trong này đều có một đặc điểm, đều là nữ tử xinh đẹp tuổi tác không lớn, hai mắt linh động, bề ngoài xuất sắc, khí chất hơn người.Nói cách khác, đều là những người đẹp.Một công tử ca sưu tầm sách tranh như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.Loan Thụy thấy được tập tranh, trong mắt hiện lên càng nhiều sát ý.Điều này chứng tỏ nhẫn trữ vật của hắn ta đã bị Lữ Thiếu Khanh phá hủy, đồ đạc bên trong bị cướp sạch không còn gì.Đi tới nơi này bị thương không nói, gốc rễ đều bị vét sạch, tim đau quá.Đối mặt với vấn đề này của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lười trả lời, ngươi hỏi ta nhất định phải trả lời sao?Mặc dù ta bị thương, nhưng ta đến từ Thánh Địa, đồng tộc với Thánh Chủ, ta còn phải gọi Thánh Chủ là thúc thúc, ta có thân phận gì chứ?Loại người như ngươi cũng xứng để ta trả lời câu hỏi của ngươi sao?Thậm chí Loan Thụy còn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường."Haiz!"Lữ Thiếu Khanh thấy Loan Thụy không phối hợp, thở dài, bộ dáng vô cùng đáng tiếc, sau đó hung hăng tát một cái vào mặt Loan Thụy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận