Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 120 - Cùng cảnh giới, luận kiếm ý, không ai là đối thủ của hắn



Chương 120: Cùng cảnh giới, luận kiếm ý, không ai là đối thủ của hắnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nói: "Tự muội cảm nhận một chút đi. Đừng cái gì cũng dựa vào mắt."Tiêu Y liền thả linh thức của mình ra cảm nhận một chút.Kết quả, linh thức của nàng vừa tới gần, liền nhịn không được a một tiếng, nhanh chóng thu hồi lại.Trên mặt Tiêu Y lộ ra vẻ thống khổ, vừa rồi khi linh thức của nàng tới gần hai thanh trường kiếm, dù chỉ mới ở bên ngoài nhưng nàng đã cảm thấy linh thức của mình bị vô số trường kiếm đâm mạnh.Đâm xong còn chưa tính, còn muốn thuận theo linh thức của nàng mà tiến vào cho nàng ăn chút tàn nhẫn.May mắn tốc độ của nàng đủ nhanh, nhanh chóng thu hồi lại, bằng không sẽ không chỉ là đau khổ, còn có thể bị thương.Cái loại cảm giác này tựa như một người đột nhiên xông vào một chiến trường thiên quân vạn mã, tiếp theo đã bị mưa tên đầy trời bắn thành con nhím.Tiêu Y ôm đầu, thống khổ nằm trên boong thuyền, thật lâu sau mới khôi phục lại.Tiêu Y đau khổ, nước mắt lưng tròng nhìn Lữ Thiếu Khanh vui sướng khi người gặp họa.Nàng hiểu rồi, ủy khuất vô cùng nói: "Nhị sư huynh, huynh cố ý."Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy, nói nhiều hơn nữa cũng còn lâu mới bằng tự mình trải qua. Thế nào? Ấn tượng không?"Tiêu Y nước mắt lưng tròng gật đầu, đúng là ấn tượng sâu sắc.Bây giờ Tiêu Y đã biết hai bên đang làm gì.Kế Ngôn và Thương Chính Sơ không có giao phong kịch liệt bên ngoài, mà là dùng kiếm ý để đọ sức.Chính như Thương Chính Sơ đã nói, ông ta dùng kiếm ý của ông ta để gặp gỡ Kế Ngôn.Nhìn thì bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại hung hiểm vô cùng.Kiếm ý âm thầm đối đầu, hơi không cẩn thận sẽ bị trọng thương.Tiêu Y ôm đầu, nhìn Kế Ngôn không nhúc nhích.Nàng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại sư huynh sẽ thắng sao?"Lữ Thiếu Khanh dựa vào khoang thuyền, lạnh nhạt nói: "Cùng cảnh giới, luận kiếm ý, không ai là đối thủ của hắn ta."Không biết vì sao, Tiêu Y nghe ra được sự kiêu ngạo trong đó. Trong giọng nói tràn ngập niềm tin và tự hào về Kế Ngôn.Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đây là Đại sư huynh của mình mà. Lợi hại như vậy, trong lòng đương nhiên sẽ kiêu ngạo."Nhị sư huynh, huynh thì sao? Nếu huynh và Đại sư huynh so đấu kiếm ý cùng cảnh giới, ai lợi hại ai?"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Loại vấn đề ngu ngốc này về sau đừng hỏi nữa. Ngoại trừ ta còn có thể là ai? Ta có thể đè Đại sư huynh của muội xuống mà đánh."Đối với lời này, Tiêu Y đương nhiên không tin.Chính như Đại sư huynh và sư phụ đã nói, lời của Nhị sư huynh chỉ cần tin ba phần là được.Lữ Thiếu Khanh nói làm cho lòng Tiêu Y vững vàng hơn, tràn ngập chờ mong, nàng trừng to mắt, muốn xem Đại sư huynh của mình đánh vào mặt trưởng lão Quy Nguyên Các như thế nào.Hai thanh trường kiếm giằng co trên không trung, âm thầm giao chiến kịch liệt.Nếu như thị lực khá tốt, có thể nhìn thấy không khí xung quanh hai thanh trường kiếm có một chút vặn vẹo.Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, trong lòng nhịn không được thở dài.Gia hỏa này, thật sự là...Gặp mạnh thì lại càng mạnh, ý chí chiến đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ.Thật sự là đau đầu mà.Kể từ khi bái nhập sư môn, hắn ta vẫn luôn ngẩng đầu thẳng tiến, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, khiến cho hắn và sư phụ cũng chỉ có thể đi theo không ngừng cố gắng.Hiện tại đã tiến vào Nguyên Anh, vẫn không có ý định dừng bước.Đối mặt với đối thủ cường đại, lại không hề lùi bước, phong mang xuất kiếm.Ta có nhẫn thời gian, có thể miễn cưỡng đi theo bước chân của người này. Cũng không biết nha đầu này thế nào.Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Y.Phiền phức.Sao mình lại phải váng đầu để suy nghĩ cho một sư muội chỉ tìm cho mình được một chút linh thạch thôi chứ?Nếu theo không kịp, tâm cảnh không ổn, ngày sau chỉ sợ sẽ sụp đổ mất.Vẫn phải củng cố đạo tâm là chính.Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ khó xử.Trong Thiên Ngự Phong, luận tu tâm, cũng chỉ có hắn là khá am hiểu.Sư phụ Thiều Thừa không cần phải nói, thế hệ trước, đã bị đả kích thành thói quen, đạo tâm kiên cố, không dễ dàng sụp đổ.Về phần Kế Ngôn, trái tim dũng cảm tiến tới kia, kiên cố vô cùng, cho dù là Tiên Vương đến cũng khó có thể lưu lại chút vết rách nào phía trên.Duy chỉ có hắn, vì không để cho mình tụt lại phía sau, chỉ có thể rèn luyện tâm tình của mình.Hiện tại, dường như hắn có thêm một đồng bạn. Nếu muốn Tiêu Y củng cố đạo tâm, cũng chỉ có đi theo hắn là tốt nhất.Nhưng như vậy, thời gian của hắn sẽ ít đi.À, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.Bình thường để Đại sư huynh giày vò nàng, có việc cần thì mình lại ra tay thôi.Haiz, nghiệp chướng mà.Tiêu Y đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, thân thể rét run.Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm, nhìn mình chằm chằm."Nhị, Nhị sư huynh."Tiêu Y khẩn trương: "Sao vậy?"Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nói: "Không sao."Lời này của ngươi, quỷ cũng không tin.Tiêu Y cố lấy dũng khí nói: "Nhị sư huynh, huynh có việc gì, huynh cứ việc nói đi, ta, ta chịu đựng được."Trong lòng Tiêu Y tràn ngập bi quan, không còn hy vọng gì vào tương lai nữa.Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay nói: "Đã nói không có việc gì rồi. Nhìn cho kỹ đi."Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, biểu tình của hắn nhất thời ngưng trọng.Mà trên không trung, cũng truyền đến tiếng sắt thép giao minh."Bùm!"Một tiếng nổ lớn.Hai đợt kiếm ý sắc bén xuất hiện, giống như sương lạnh dưới ánh trăng, phủ kín cả vùng.Một con rồng trắng đuổi theo một con chim màu xanh.Bạch Long và Phi Điểu va chạm qua lại trên không trung, mỗi một lần va chạm đều bộc phát ra kiếm ý vô tận.Làm mọi người xem cuộc chiến có loại ảo giác vạn kiếm xuyên tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận