Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1874

Chương 1874
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ai, thật sự là khó chịu chết rồi.
Sau khi thăng cấp lại phải đề phòng mạnh hơn nữa.
“Hợp Thể kỳ?”
Trong lòng Hồ Yên bất an đến đỉnh điểm.
Nếu là Hóa Thần kỳ thì hỏi cái này làm gì?
Cho nên Hồ Yên cũng không đoái hoài nể mặt Vương Cảnh Sơ, vượt qua Vương Cảnh Sơ xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Đầu ngón tay giơ lên, linh lực hội tụ, lần này, vẫn là một chiêu như trước nhưng uy lực tăng lên gấp mười lần.
Gió vù vù nổi lên, vô số phong nhận xuất hiện, tựa như một thế giới phong nhận muốn thôn phệ Lữ Thiếu Khanh.
Vô số phong nhận không ngừng cắt chém vị trí Lữ Thiếu Khanh, không gian như đang bị khắc chế chém nơi này thành những mảnh nhỏ.
Khe hở hư không cắt chém ra không ngừng tuôn ra cơn lốc hư không, hỗn tạp với.
Không ngừng va chạm, không ngừng cắt chém, bắn ra sức mạnh đáng sợ tung tóe.
Nhưng mà sau một khắc, phong nhận lại bị hút vào một cái lỗ nhỏ rồi biến mất, Lữ Thiếu Khanh bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vương Cảnh Sơ ánh mắt co vào: “Luyện Hư?”
Luyện Hư!
Hai chữ rất nhẹ.
Nhưng, nó lại như tiếng sấm kinh thiên chấn động cho nhóm Vương Sĩ hoa mắt chóng mặt.
Hồ Tuyết xa xa chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.
Lữ Thiếu Khanh lại là Luyện Hư kỳ?
“Cái này, cái này…”
Hồ Tuyết không kìm được nhìn về phía Tiêu Y, Tiêu Y nhìn hắn ta cười hì hì.
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của người khác, Tiêu Y lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Thế nào? Đã nói rồi, ngươi bình tĩnh một chút ngồi xem kịch, giờ thì đã tin chưa?”
Hồ Tuyết há hốc mồm, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời.
Mấy người Vương Sĩ cũng há to mồm mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, đầu óc của bọn hắn trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải.
Vương Cảnh Sơ thần sắc không thay đổi, cười lạnh: “Khá lắm, không ngờ ngươi ẩn tàng sâu thật.”
Vương Sĩ khiếp sợ kêu to lên: “Ngươi, không, không thể nào!”
Phẫn nộ, sợ hãi, ghen ghét, các cảm xúc đan xen nhau khiến gương mặt hắn ta vặn vẹo.
Hắn ta khó mà tiếp nhận được.
Trước đó hắn ta còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh yếu hơn hắn ta, hắn ta xuất thủ có thể nhẹ nhàng thu thập Lữ Thiếu Khanh, kết quả là người ta đùa hắn ta.
Hồ Yên cùng Nguyên Tuần cũng tê cả da đầu.
Đặc biệt là Hồ Yên, trong nội tâm nàng ta sinh ra hối hận.
Vừa rồi nàng ta lẻ loi một mình đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh muốn giết nàng ta dễ như trở bàn tay.
“Tên hèn hạ!” Vương Cảnh Sơ mở miệng, hắn ta không kinh hoàng, ai mà không phải Luyện Hư kỳ chứ?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh thành thật trả lời: “Ta muốn dò xét rõ ràng một vài chuyện mà thôi.”
“Tìm hiểu chuyện?”
Cho dù là mấy người Vương Cảnh Sơ, Hồ Yên hay Hồ Tuyết đều không tin.
Nếu muốn dò xét vài chuyện phải làm lớn chuyện như vậy sao?
“Ngươi cho chúng ta là đồ đần?” Vương Cảnh Sơ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ chớ coi chúng ta là đồ đần.
“Ta nói thật.” Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Vốn ta định làm như vậy, vào Kỳ thành vốn muốn khiếm tốn làm việc, ta định thăm dò tình báo của các ngươi xong ta sẽ rời đi, nhưng không ngờ ta đẹp quá, khiêm tốn không được.”
Ai ngờ huyết mạch của đại Bạch và tiểu Bạch lại hấp dẫn đám ruồi các ngươi tới chứ?
Vẻ mặt Hồ Tuyết vô cùng đặc sắc, giống như bị táo bón vậy.
Trong lòng hắn ta có vô số từ ngữ muốn gửi tặng cho Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi ấy, luôn miệng nói muốn làm việc khiêm tốn nhưng hành sự lại không hề khiêm tốn chút nào.
Nếu như ngươi làm việc khiêm tốn sẽ khiến sự việc trở thành như bây giờ sao?
“Ngươi muốn biết cái gì?” Vương Cảnh Sơ lạnh lùng hỏi.
“Giờ ta hỏi ngươi, ngươi sẽ trả lời thành thật sao?”
“Ha ha.” Vương Cảnh Sơ cười lạnh, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt khinh miệt đã nói rõ hết thảy.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ai, không còn cách nào khác, chỉ có thể thu phục các ngươi rồi hẵng hỏi vậy.”
“Thu phục?” Vương Sĩ khó chịu, phẫn hận lên tiếng: “Trưởng lão là Luyện Hư trung kỳ, cảnh giới tầng bốn.”
Dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhìn thấy là khó chịu rồi.
Tất cả mọi người là Luyện Hư kỳ, hơn nữa trưởng lão nhà ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi chảnh cái gì mà chảnh?
“Ồ?!”
Lữ Thiếu Khanh tùy tiện lên tiếng, nói với Kế Ngôn ở xa xa: “Xuất thủ, để hắn nếm một chút sự lợi hại của huynh.”
Kế Ngôn mở to mắt, quét mắt nhìn Vương Cảnh Sơ một cái: “Quá yếu, không hứng thú.”
“Bớt ở đấy giả vờ thanh cao đi, quay lại đây, huynh thu thập hắn, ta phải khống chế nơi này, bằng không huynh chờ cả Kỳ thành đến vây đánh huynh đi.
“Tranh thủ thời gian, thu phục con mèo già này là được, tạm thời đừng giết.”
Ngữ khí Lữ Thiếu Khanh mang theo cảnh cáo: “Còn nữa, cho dù có giết chết huynh cũng phải chừa Trữ Vật giới chỉ của hắn cho ta.”
Trong lời nói mang theo khinh thị trần trụi, không hề để Vương Cảnh Sơ vào mắt.
Giống như Kế Ngôn vừa ra tay, Vương Cảnh Sơ nhất định phải thua.
Vương Cảnh Sơ giận quá mà cười: “Tốt, tốt, ta sống cũng gần hai ngàn năm rồi, lần đầu tiên gặp tiểu bối cuồng vọng như vậy.”
“Rất tốt, rất tốt.”
Cho dù là Hồ Tuyết ở cách xa cũng cảm nhận được lửa giận nồng đậm và hận ý ngập trời của Vương Cảnh Sơ.
Vương Cảnh Sơ dù sao cũng là cao thủ thành danh đã lâu, ngàn năm trước đó đã tung hoành Yêu giới, đánh đâu thắng đó.
Bây giờ lại ở chỗ này bị người ta khinh thường như vậy.
Hồ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hắn ta hỏi Tiêu Y: “Coi như tiền bối là Luyện Hư kỳ, hắn cố ý khích giận Vương Cảnh Sơ, đối với hắn có chỗ tốt gì?”
Thành danh đã lâu.
“Cố ý?” Tiêu Y lắc đầu, không đồng ý với cách nói của Hồ Tuyết: “Nhị sư huynh chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
“Ăn ngay nói thật?” Hồ Tuyết bó tay rồi, hắn ta cũng muốn châm chọc Tiêu Y.
Loại lời này mà ngươi cũng thực sự dám nói ra à?
Giờ ta mới phát hiện, ngươi và sư huynh ngươi y như đúc từ một khuôn, đều là những kẻ làm màu.
Vương Cảnh Sơ người ta là cao thủ đại dnah đỉnh đỉnh, ở Yêu giới này thanh danh hiển hách, yêu thú chết trên tay hắn ta không một trăm vạn cũng phải vài chục vạn.
Tồn tại Luyện Hư trung kỳ .
Ai dám nói có thể nhẹ nhõm đánh bại hắn ta?
Trong miệng sư huynh ngươi, đối phó với hắn ta giống như chỉ đối phó với một con lông lá vừa ra đời, còn nói đánh phục, không giết chết?
Hồ Tuyết trong lòng tràn đầy châm biếm, Vương Sĩ bên kia cũng rống lên giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận