Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1204: Kẻ có địa vị cấp cao (tt)

Chương 1204: Kẻ có địa vị cấp cao (tt)Chương 1204: Kẻ có địa vị cấp cao (tt)
Chuyện của tiểu đệ Tử Quỷ cũng chính là chuyện riêng của hắn, Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn để sư huynh sư muội mình mạo hiểm cùng.
Nhưng lời này chắc chắn chỉ là mấy lời nói nhảm, Kế Ngôn ha ha một tiếng, quay đầu đi, không thèm để ý đến mấy câu ngu ngốc này của Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y càng quơ nắm đấm: "Nhị sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì?"
"Ta là loại người sẽ vứt bỏ huynh không để ý đến sao?"
"Cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng đi theo Nhị sư huynh."
Sau khi nói xong những lời trung tâm thì chỉ đổi lại một lời vô tình: "Bớt ở đây rủa ta đi."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh gõ đầu Tiêu Y một cái thì nói với Lận Vũ: "Dẫn bọn ta đi gặp đại trưởng lão của các ngươi đi."
Haizz, không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình dâng tới cửa vậy.
Trong lòng Lận Vũ lại một lần nữa sinh ra cảnh giác nồng đậm.
Lữ Thiếu Khanh như vậy, vừa nhìn là muốn đến chỗ kia.
Sao Lận Vũ có thể bằng lòng đưa Lữ Thiếu Khanh đi gặp đại trưởng lão chứ.
Ông ta quả quyết lắc đầu, cự tuyệt nói: "Mộc công tử, xin thứ cho khó tòng mệnh."
"Ngươi đổi yêu cầu khác đi."
Nơi đó rất quan trọng, đáng để mỗi một người trong tổ chức Thí Thần bỏ cả tính mạng để bảo vệ.
Ông ta không thể để cho kẻ không rõ lai lịch như Lữ Thiếu Khanh có cơ hội chạm đến chỗ đó.
Lữ Thiếu Khanh lộ ra ngay thân phận của mình: "Chúng ta chính là người đại trưởng lão muốn tìm."
Lận Vũ một trăm cái không tin: "Mộc công tử, chuyện cười này không vui chút nào..."
Nói đùa cái gì, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Người đại trưởng lão muốn tìm sao có thể xuất hiện ở đây?
Còn để cho ta gặp?
Tưởng ta hơn ba trăm năm nay ăn cơm uổng phí à?
Ánh mắt Lận Vũ nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn đồ đần. Đây là coi ông ta là trẻ con ba tuổi để dụ dỗ à.
Lận Vũ biết đại trưởng lão khoảng hai năm trước đã phái người tìm kiếm người được ông ta gọi là đặc biệt kia.
Hơn nữa còn phái cả tôn nữ ông ta, được nhiều người gọi là đại tiểu thư Tương Ti Tiên đi.
Tìm hơn một năm, không có chút tin tức nào truyền về.
Điều này khiến không ít người cảm thấy bói toán của đại trưởng lão không đúng, xảy ra sai sót.
Dù sao thì sông có khúc, người có lúc, đại trưởng lão cũng không phải lần nào cũng đúng.
Cho dù là có người đặc biệt xuất hiện, Lận Vũ tin những gì đại trưởng lão an bài thì chắc chắn sẽ không sơ sảy, Tương Ti Tiên sẽ tìm thấy được. Người đó không thể nào chạy tới nơi này nói với ông ta hắn là người đại trưởng lão muốn tìm.
Người đặc biệt đại trưởng lão muốn tìm không phải là bí mật gì, đã được truyền ra từ rất lâu.
Lận Vũ càng nhìn càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không bình thường.
Tiểu tử này không phải nghe được phong thanh gì nên tới đây giả mạo đấy chứ?
Trong lòng Lận Vũ trong nháy mắt nghĩ đến khả năng này, cho nên ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đã khác đi.
Tên nhóc này, tuổi còn trẻ, cái tốt không học, lại đi học cái xấu?
Không phải là có được chút thực lực nên coi khinh tất cả đấy chứ?
Tính cách này cũng không phải tính tốt gì.
Phản ứng của Lận Vũ Lữ Thiếu Khanh đều nhìn hết trong mắt, hắn phiền muộn, nói thật thì lại chẳng có ai tin?
Thời buổi này, làm người thành thật cũng chẳng dễ dàng gì.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lại một lần nữa thành khẩn nói với Lận Vũ: "Chúng †a thật sự là người đại trưởng lão muốn tìm”
"Tương T¡ Tiên cô nương cứ quấn lấy ta đòi ta đi gặp gia gia của nàng, ta còn không đồng ý đấy."
Ấy ấy, nhìn một cái, lời nói dối này càng ngày càng không hợp thói thường đấy.
Lận Vũ hỏi ngược một câu: "Nếu vậy vì sao không theo đại tiểu thư đi gặp đại trưởng lão?" Nếu như ngươi thật sự muốn gặp đại trưởng lão, ngươi nên theo đại tiểu thư đi gặp chứ không phải chạy tới đây đòi ta dẫn đi chứ.
Nói đùa gì vậy.
Vẫn coi ta là trẻ con lên ba à?
Còn quấn ngươi đi gặp đại trưởng lão, cái này đúng là nói khoác quá đáng, sao ngươi khoác lác lên tận trời vậy?
Đối với câu hỏi ngược này của Lận Vũ, Lữ Thiếu Khanh trầm mặc.
Bà nội nó, khó trả lời quá.
Hắn cũng không thể nói thật nhỉ. Nói đại trưởng lão các ngươi lợi hại như vậy, Hóa Thần hậu kỳ, ta là muốn trốn tránh ông ấy.
Tiêu Y ở bên cạnh cũng nói giúp Nhị sư huynh nhà mình, nàng nói với Lận Vũ: "Nhị sư huynh ta nói thật đấy, không chỉ mình T¡ Tiên tỷ tỷ cầu Nhị sư huynh ta đi gặp đại trưởng lão đâu."
"Còn có cái tên Dận Khuyết gì đó nữa, suýt chút nữa là quỳ trên mặt đất cầu ta Nhị sư huynh đi gặp Đại trưởng lão."
Vãi!
Lận Vũ không kìm được lau mắt nhìn Tiêu Y.
Bàn về khoác lác, vẫn là nha đầu ngươi đứng hàng đầu đấy.
Ngay cả Nhị sư huynh ngươi cũng không sánh nổi ngươi.
Tiểu tử Dận Khuyết kia còn quỳ xuống cầu các ngươi?
Khoác, tiếp tục nói khoác đi.
Lận Vũ càng khẳng định nhóm Lữ Thiếu Khanh là một đám lừa gạt, đúng là đám lừa gạt có chút cật lực. Ông ta ha ha cười lạnh: "Mấy tháng trước ta mới trở về tổng bộ một chuyến, †a còn gặp tiểu tử Dận Khuyết kìa."
Cũng chuẩn bị khá đấy, ngay cả tiểu tử Dận Khuyết cũng biết.
Đáng tiếc, không lừa được Hỏa Nhãn Kim Tinh của cao nhân lão gia gia ta đây.
Ánh mắt Lận Vũ sắc bén tựa như thanh đao băn về phía Lữ Thiếu Khanh, có kích động muốn bổ đầu Lữ Thiếu Khanh ra xem thử.
"Mộc công tử, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tìm nhiều cái cớ như vậy để gặp đại trưởng lão, mục đích cuối cùng cũng là hướng về chỗ kia mà thôi.
"Ngươi có quan hệ gì với Tế thần?"
Trong lòng Lận Vũ đã đối đãi với Lữ Thiếu Khanh như quái vật. Chỗ đó, cũng chỉ có những con quái vật Tế thần mới cảm thấy hứng thú.
Đó là chỗ quái vật Tế thần cầm đầu vấn luôn tìm kiếm, muốn hủy diệt nó.
Một khi chỗ kia bị hủy diệt, nhân loại của thế giới này không còn có bất kỳ hi vọng lật bàn nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận