Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 270 - Thực lực thật sự



Chương 270: Thực lực thật sựNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmDù có dùng linh phù gì đi nữa, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ dùng một kiếm.Trước mặt kiếm ý cuồng bạo sắc bén, đòn tấn công của gã ta căn bản không có hiệu quả.Mặc dù Cổ Liệt rất phiền muộn nhưng vẫn không từ bỏ.Đến nước này rồi, gã ta không chết thì Lữ Thiếu Khanh phải chết, một trong hai nhất định phải đánh ngã người còn lại.Chẳng mấy chốc, Cổ Liệt đã thay đổi phương thức tấn công.Gã ta lấy ra mấy tờ linh phù, hét lớn: “Bách Thụ Phù Thiên!”Linh phù bùng lên, mặt đất xung quanh chấn động, vô số dây leo từ trong kẽ đất chui ra.Giống như có ý thức, giương nanh múa vuốt đánh tới Lữ Thiếu Khanh.Sau dây leo, từng cây cổ thụ cành lá rậm rạp cổ xưa to lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất.Như một cái lồng giam vây lấy Lữ Thiếu Khanh.Không chỉ thế, nó còn ngăn cách linh thức, không cách nào thăm dò tình huống bên ngoài.Cành lá chập chờn điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, cuối cùng từng mảnh từng mảnh rụng khỏi cây, mang theo khí tức nguy hiểm rơi xuống Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cảm giác được linh khí bên mình nhanh chóng giảm bớt, thậm chí cả không khí cũng loãng dần.Dây leo giương nanh múa vuốt vươn tới, vô số lá cây rơi xuống liên tục phát nổ, mỗi một cái lá là một quả bom, sóng xung kích cuồng bạo điên cuồng hoành hành khắp nơi trong không gian hạn chế này.Lữ Thiếu Khanh vẫn không hề kinh hoảng, đối mặt với dây leo muốn cuốn lấy mình.Hắn chỉ nhẹ nhàng điểm một kiếm.Ly Hỏa Kiếm Quyết mang theo kiếm ý cuồng bạo nhẹ nhàng đánh nát chúng.Về số lá cây phát nổ kia, nhìn thì đáng sợ thật đấy.Nhưng trên thực tế, mỗi một quả bom lá cây nổ còn không bằng được hỏa cầu thuật.Lữ Thiếu Khanh không cần làm gì, chỉ nương theo thân thể của mình nhẹ nhàng chống lại những vụ nổ nhỏ này.Cây cối che trời xung quanh mới khá là đáng ghét.Chúng vây chặt lấy hắn, thậm chí còn ngăn cách linh thức khiến cho hắn không cách nào biết được tình huống bên ngoài.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu vung ra một kiếm.Ly Hỏa Kiếm Quyết.Cây cối xung quanh lập tức cháy lên rừng rực, chỉ trong mấy hơi thở đã hóa thành tro.Cổ Liệt lại xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Cổ Liệt cầm trong tay một tờ linh phù không ngừng rót linh lực vào đó để kích hoạt.Lữ Thiếu Khanh thấy vậy thì nổi giận quát lên: “Mẹ nó, đừng có dùng linh phù của ta.”Rõ ràng trong tay Cổ Liệt là một tấm linh phù tứ phẩm.Mục đích chủ yếu mà gã ta vây khối Lữ Thiếu Khanh là để dùng tấm linh phù tứ phẩm.Lữ Thiếu Khanh không nhịn nổi giận, nãy giờ không lên tiếng mà giờ hắn chửi ầm lên: “Hỗn đản, hỗn đản, dùng linh phù tứ phẩm của ta, ta phải làm thịt ngươi.”Lữ Thiếu Khanh nói như thể đồ của Cổ Liệt đã là đồ của mình vậy, kể cả tấm linh phù tứ phẩm kia cũng thuộc về hắn.Bây giờ Cổ Liệt dùng đến khiến cho hắn tức giận mắng ầm lên.Ánh mắt Cổ Liệt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang giết tới, ném linh phù trong tay ra.Hào quang xanh lục chợt lóe lên, linh phù biến mất.Trong không khí bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, linh khí thuộc tính mộc tràn ngập xung quanh.Cây cối hoa cỏ xung quanh điên cuồng trưởng thành, lại lần nữa hình thành một lồng giam nhốt Lữ Thiếu Khanh bên trong.Sát chiêu lần này mạnh hơn cả khi nãy.Mỗi một cọng cỏ ngọn cây, mỗi một bông hoa trái quả cũng đều tràn đầy sát cơ.“Xem ngươi chết thế nào?”Cổ Liệt đầy hận ý, linh phù tứ phẩm đó, dù gã ta có là trưởng lão ngoại môn cũng không có nhiều.Lữ Thiếu Khanh vung trường kiếm lên, một con chim lửa đậu trên đó.Tuyên Vân Tâm chấn kinh. Cổ Liệt chấn kinh.“Kiếm Ý Hóa Hình!”Tuyên Vân Tâm và Cổ Liệt như nhìn thấy quỷ.Vạn vạn lần hai người bọn họ không ngờ nổi Lữ Thiếu Khanh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, mà còn là cảnh giới thứ hai.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách phức tạp.Sắc mặt vừa oán hận vừa chấn kinh.Tới bây giờ nàng ta mới kịp phản ứng.Mình đã bị Lữ Thiếu Khanh lừa.Nàng ta cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thể ẩn giấu sâu đến như thế.Tới bây giờ mới bày ra kiếm ý của mình.Tên hỗn đản này.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hận càng thêm hậnNếu Cổ Liệt không lấy ra linh phù tứ phẩm, có lẽ Lữ Thiếu Khanh vẫn còn muốn ẩn giấu kiếm ý của mình.Tâm cơ thật sự khiến người ta sợ hãi.Trong bí cảnh, nếu Lữ Thiếu Khanh bày ra thực lực thế này, Tuyên Vân Tâm nàng sẽ lập tức xoay lưng bỏ chạy.Điểm Tinh Phái không tu kiếm đạo cũng biết người lĩnh ngộ được kiếm đạo khủng bố đến cỡ nào.Không nói người khác, xem Kế Ngôn là biết.Lĩnh ngộ kiếm ý, ép cho cùng lứa không ngẩng đầu lên được.Khí tức Lữ Thiếu Khanh hiển lộ ra lúc này không khác lắm của Cổ Liệt.Nhưng trong lòng Tuyên Vân Tâm cũng biết, Cổ Liệt không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh như biến thành người khác.Sất phạt quả đoán, tàn nhẫn.Ta còn chưa thua.Tuyên Vân Tâm lẳng lặng thầm lẩm nhẩm, một đạo linh phù lặng lẽ chui vào lòng đất rồi biến mất.Sau đó, giống như tiên tử, đón gió mà đứng bên ngoài chiến trường của Cổ Liệt và Lữ Thiếu Khanh quan chiến.“Mẹ nó.” Tiếng chửi giận dữ của Lữ Thiếu Khanh từ trong vòng vây vọng ra: “Dám dùng linh phù của ta, xem ta làm thịt ngươi.”Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ gầm thét.Như thể Cổ Liệt là kẻ thù giết cha của hắn ấy.Mặc dù là linh phù tứ phẩm cũng tràn đầy sát cơ.Nhưng tờ linh phù này chủ yếu là dựa vào vây giết dựa vào sinh cơ bừng bừng không ngừng tấn công kẻ địch, tiêu hao kẻ địch, cuối cùng mới giết.So với các linh phù mang thuộc tính khác, nó không có hiệu quả nhất kích tất sát.Cổ Liệt tràn đầy lòng tin với linh phù của mình. Gã ta cười lạnh: “Ngươi có khả năng thoát được rồi hẵng nói.”Cho dù Lữ Thiếu Khanh có được kiếm ý, Cổ Liệt cũng tràn ngập tự tin vào linh phù của mình.Thứ này có thể sánh với đòn tấn công của Nguyên Anh, không tin Lữ Thiếu Khanh có thể phá được.Lui một bước mà nói.Dù có thể phá vỡ, Cổ Liệt tin tưởng Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng, chắc chắn không phải đối thủ của gã ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận