Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1527: Rốt cuộc là thích thề đến mức nào vậy

Chương 1527: Rốt cuộc là thích thề đến mức nào vậyChương 1527: Rốt cuộc là thích thề đến mức nào vậy
Trả linh thạch?
Mị Càn đầu tiên sững sờ, sau đó không kìm được cười.
"Ha ha, tên ngây thơ, đừng nói với ta, hắn đang giúp ngươi đột phá Hóa Thần nhé?"
Người Giản gia từ khi nào trở nên ngu muội như vậy?
Lữ Thiếu Khanh mở miệng: "Đúng, bọn họ cũng giống ngươi, đều nghèo, nhưng ít ra có ánh mắt hơn ngươi."
"Cho nên, ngươi yên tâm đi, Nam cô nương sẽ đột phá sớm hơn ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ có thể nhìn mà hâm mộ"
"Ngây thơ!" Nụ cười của Mị Càn càng tươi hơn, cũng càng thêm khinh bỉ: "Chỉ bằng ngươi?"
Nếu Lữ Thiếu Khanh là lão nhân râu tóc hoa râm, có lẽ Mị Càn còn tin tưởng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh tuổi tác còn chưa tới ba mươi tuổi, vẫn chưa bằng một nửa số tuổi của hắn ta, cũng nhỏ hơn Giản Nam hai ba mươi tuổi.
So sánh tuổi tác, Lữ Thiếu Khanh chỉ là một đứa trẻ.
Tin vào một đứa trẻ, cùng hắn làm loạn chẳng phải ngây thơ thì là gì?
Người tuổi tác này thì có kiến thức gì? Chẳng phải đang tập viết chữ to sao?
Lữ Thiếu Khanh từ sau lưng Giản Nam bước ra, dường như rất tức giận: "Ngươi không tin?"
"Ngươi không tin soái ca ta có thể giúp nàng đột phá Hóa Thần???" Trong lòng Mị Càn tràn đầy khinh thường, lười nhiều lời, ha ha hai tiếng qua loa.
"Được, thế này đi, ta và ngươi đánh cược." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mị Càn, phẫn nộ hô hào: "Ngươi có dám không?"
"Đánh cược?" Mị Càn càng khinh thường, đây chẳng phải dáng vẻ trẻ con nói dối bị vạch trần, thẹn quá hóa giận sao?
Hắn ta vốn không để tâm, hắn ta cũng chẳng phải trẻ con, không có thời gian chơi với trẻ con.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nói thêm một câu: "Ngươi thắng, ta bảo sư huynh †a đến gặp ngươi, còn có thể cùng ngươi luận bàn, bồi luyện."
Lời này trúng vào tâm can Mị Càn, khiến hắn ta khó mà cự tuyệt.
Mục đích hắn ta đến tìm Kế Ngôn không phải cái này sao? Nếu có thể bằng lòng bồi luyện với hắn ta, nguy hiểm của hắn ta sẽ ít đi rất nhiều.
Cho nên, hắn ta trầm ngâm hai hô hấp liền hỏi: "Đánh cược cái gì?"
"Ta có thể khiến nàng đột phá Hóa Thần trong vòng một tháng bắt đầu từ bây giờ trở đi."
Thời gian một tháng?
Đám người kinh hãi, không thể tin vào những gì mình nghe thấy.
Giản Nam không kìm được cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, mình có năng lực có thể tiến vào Hóa Thần trong một tháng?
Mặc dù nàng ta mơ hồ cảm nhận được ngưỡng cửa nhưng là ngưỡng cửa trong sương mù, không thể dễ dàng tìm được để vượt qua như vậy. Có người tìm cả đời, tìm mấy ngàn năm cũng không thấy.
Thời gian một tháng, nàng ta có thể làm được sao?
Sao nàng ta lại không biết mình lợi hại như vậy?
"Một tháng?" Mị Càn cảm thấy đây là trò đùa lớn nhất mình nghe được ngày hôm nay.
"Ngươi nghĩ mọi người đều ngớ ngẩn à? Trong một tháng có thể đột phá Hóa Thần, nếu một tháng là có thể, nàng †a còn tìm ngươi để giúp đỡ sao?"
Trong lòng Mị Càn vui mừng, lập tức đồng ý: "Tới đi, ta đợi xem ngươi thành trò cười."
"Đừng vội, ta thua, ta bảo Đại sư huynh ta bồi luyện với ngươi cho đến khi ngươi đột phá Hóa Thần" Lữ Thiếu Khanh nói ra đặt cược: "Ta thắng, yêu cầu của ta không lớn, ngươi đưa ta một trăm triệu viên linh thạch là được rồi."
Quản Đại Ngưu châm chọc, nói với Giản Bắc: "Nhìn đi, tên khốn đó trong đầu toàn là linh thạch."
Giản Bắc vô cùng đồng ý: "Đúng vậy."
Hắn ta hiểu rất rõ chuyện này, một tiếng đại ca của hắn ta cũng có giá trị một trăm triệu đấy.
Khác với những người khác, một trăm triệu viên linh thạch tuy nhiều nhưng với Mị Càn mà nói, hắn ta không quan tâm.
Hắn ta lập tức đồng ý: "Được!"
"Thề đi!" Lữ Thiếu Khanh cười khì khì: "Ngươi và ta đều phải đem đạo tâm ra thề."
Đem đạo tâm ra thề? Mị Càn chần chờ.
Giản Bắc bên kia quát lên: "Rốt cuộc hắn thích thề đến mức nào vậy?"
Động một chút lại muốn thề, cam đoan đều không tin.
Hơn nữa con mọe nó còn thích lấy đạo tâm ra thề.
Quản Đại Ngưu thở dài: "Rất thích, thích không thể tả, tên khốn kiếp hắn không sợ chết."
Mi Càn chần chờ, Mi Phi hô to: "Ngươi điên rồi sao?"
"Không điên" Lữ Thiếu Khanh thề rất gọn gàng linh hoạt, nhìn qua Mị Càn: "Ta gan lớn, ngươi thì sao?"
"Không phải ngươi sợ rồi chứ?"
Đúng là Mị Càn đang chần chờ.
Đạo tâm, đây không phải thứ đồ để đem ra chơi. Chỉ cần có chút vấn đề cả đời này coi như bị phế.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh Lữ Thiếu Khanh không chút do dự, gọn gàng thề, để Mị Càn không thể không làm theo.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng hắn †a không sợ hãi.
Sau khi thấy Mị Càn thề xong, Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ, lập tức gắn mác người tốt: "Người tốt!"
Mị Càn thề xong, lạnh lùng nói: "Một tháng sau, ta lại đến, đến lúc đó bảo sư huynh ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Một tháng thôi mà, hắn ta về ngồi một lúc sẽ qua thôi.
Đến lúc đó hắn ta lại tới nơi này để Kế Ngôn bồi luyện hắn, hắn ta tin rất nhanh sẽ có thể đột phá.
"Ha ha, Càn công tử, đại giá quang lâm, cũng không nói một tiếng?"
Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hậu vang lên, sau đó một người trung niên xuất hiện.
"Phụ thân!"
Giản Bắc kinh ngạc, cha của mình thế mà cũng tới?
Muốn làm gì?
Giản Văn Tài xuất hiện, khách khí chắp tay một cái với Mị Càn.
Ông ta thân là gia chủ, vốn không nên xen vào chuyện của thế hệ trẻ.
Nhưng, ông ta nghe thấy Mị Càn tới đây thì không kìm được lo lắng.
Nếu như nơi này chỉ có con trai và con gái ông ta thôi thì không vấn đề gì cả, tất cả mọi người là tiểu bối, cho dù có xung đột với nhau thì cũng không cần lo lắng. Nhưng, nơi này không đơn giản chỉ có con trai con gái ông ta mà còn có Kế Ngôn.
Lần trước xung đột với Ngao gia ba trưởng lão tới vẫn thiệt thòi rút đi.
Lần này Mị Càn tới cửa lỡ như nhắm vào Kế Ngôn, làm lớn chuyện, bị Kế Ngôn không cẩn thận đánh chết thì Giản gia sẽ không tránh khỏi trách nhiệm, sau này sẽ thành tử địch với Mị gia.
Đây không phải kết cục ông ta muốn nhìn thấy.
Huống chỉ, nhỉ tử nữ nhi cũng ở nơi đây, cho nên, ông ta vẫn đích thân đến một chuyến.
Không đến, cảm thấy không yên lòng được.
Mi Càn nhìn Giản Văn Tài, cười khẩy: "Giản gia, ha ha..." Trong lòng hắn ta thấy Giản Nam coi như phế rồi. Chương 1528: Đi, mắng cha ngươi một trận
Đi theo một đứa trẻ như Lữ Thiếu Khanh, tin tưởng hắn không nghi ngờ tưởng rằng theo hắn là có thể đột phá Hóa Thần.
Cách làm ngây thơ như vậy đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Nếu nói trước kia Mị Càn còn có chút kiêng kị đối với Giản Nam, coi Giản Nam là một trong số ít người có thể cạnh tranh với mình thì giờ hắn ta không còn lo lắng vấn đề này nữa.
Người đứng đầu thế hệ trẻ Trung Châu vẫn là hắn ta.
Giản Nam? Đã bị phế rồi.
Giản Nam bị phế cũng tương đương Giản gia bị phế. Giản Văn Tài sửng sốt một chút, đây là có ý gì?
Ta chào hỏi ngươi, ngươi cười ta ha ha, ha ha em gái ngươi, không biết nói chuyện à?
Nếu là nhỉ tử của ta, ta không đánh cho một trận không được.
Giản Văn Tài tới đây cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đánh cược giữa Lữ Thiếu Khanh và Mị Càn.
Ông ta ném cho nhi tử mình ánh mắt thăm dò, không phải xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?
Trông thấy nhi tử lắc đầu, trong lòng Giản Văn Tài nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần hai bên không xảy ra xung đột quá lớn thì tốt rồi.
Mà cùng lúc đó, Giản Nam nhìn thấy phụ thân của mình tới, nét mặt của nàng †a có chút không quá tự tại.
Từ sau khi gặp Giản Văn Tài lần trước, đã một thời gian rất dài Giản Nam không gặp Giản Văn Tài.
Giờ nàng ta đi theo Lữ Thiếu Khanh như nữ đồng, nghe lời Lữ Thiếu Khanh làm không ít việc nên trong lòng ít nhiều có chút mất tự nhiên.
Nàng ta chỉ sợ sau khi Giản Văn Tài biết sẽ càng thêm thất vọng đối với nàng 1a.
Đột nhiên, Lữ Thiếu Khanh đến gần hai bước, nói khẽ với nàng ta: "Nào, đi măng cha ngươi đi."
Cái gì?
Giản Nam sửng sốt một chút, khắp gương mặt tuyệt sắc là vẻ ngạc nhiên, khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, nàng ta hoài nghỉ mình nghe lầm. "Ngươi nói cái gì?” Nàng ta xác nhận một lần nữa.
Giọng Lữ Thiếu Khanh không lớn, cũng chỉ để mình Giản Nam nghe rõ: "Giờ đi mắng cha ngươi đi."
Sau khi Giản Nam xác nhận mình không nghe nhầm liền liếc Lữ Thiếu Khanh một cái.
Tên này chắc chắn chưa tỉnh ngủ, loại yêu cầu này mà hắn cũng dám đưa ra?
Giản Nam chỉ coi như không nghe thấy, yêu cầu vô lý quá đáng như vậy, thật quá đáng.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười nói: "Đừng quên ngươi đã thề, đi đi, đi mắng ông ấy một trận đi."
"Trọng nam khinh nữ, không mắng ông ấy thì mắng ai?" "Nếu ngươi không biết mắng người, lát ta truyền âm dạy ngươi măng như thế nào."
Còn muốn dạy ta mắng phụ thân ta?
Tên đáng ghét này.
Giản Nam hừ một tiếng: "A, nằm mơl"
Lữ Thiếu Khanh bắt nàng ta đi phóng hỏa giết người đều được, nhưng muốn nàng ta đi làm loại chuyện đại nghịch bất đạo mắng phụ thân này, đánh chết nàng ta cũng sẽ không làm.
Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong đôi mắt sáng lộ ra tia kiên quyết: "Cho dù vi phạm lời thề, ta cũng sẽ không nghe ngươi."
Mặc dù Giản Văn Tài biểu hiện trọng nam khinh nữ nhưng không có nghĩa Giản Nam bất mãn với Giản Văn Tài. "Cũng có bắt ngươi làm gì đâu, đi măng ông ấy vài câu, mắng cho ông ấy tỉnh lại"
"Nếu không, cho dù ngươi trở thành Hóa Thần thì cũng chưa chắc đã khiến ông ta hài lòng, ngược lại sế càng thêm thất vọng, bởi vì ca của ngươi càng kém hơn ngươi."
"Không mắng ông ta, làm sao thay đổi được tư tưởng này của ông ta? Ngươi muốn cả đời đều bị ông ta không coi trọng sao?"
"Mắng ông ta, làm ông ta tỉnh lại, cho ông ta biết ngươi cũng là nữ nhi của ông ta, không thể kém hơn so với ca ngươi, ngươi cũng có thể đại diện Giản gia ngươi đi về phía vinh quang."
"Ngươi không thử nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho ca ca ngươi sao? Ngươi càng lợi hại, sự thất vọng của ông ấy đối với ca ca ngươi càng lớn, thất vọng với hai người các ngươi càng lớn."
"Đương nhiên, ta cũng không bắt buộc ngươi đi mắng, tự ngươi suy nghĩ kỹ càng đi, có làm hay không tùy ngươi."
Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh tự nhiên đi ra, để tự Giản Nam suy nghĩ thật kỹ.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi đến bên cạnh Giản Bắc, nhìn sang Giản Văn Tài hỏi một câu: "Sao vậy? Cha ngươi cũng vội vàng tới nịnh nọt hắn à?"
"Đại ca, ngươi có thể đừng nói nhảm không?"
Cả ngày bôi xấu thanh danh Giản gia ta.
Giản Bắc trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, nói đùa, đó là cha hắn ta, cũng là cao thủ Hóa Thần, sao phải tới nịnh nọt Mị Càn chứ? Mị Càn có giỏi mấy cũng là tiểu bối, không xứng để cha hắn ta nịnh nọt.
"Ngươi xem, không phải rất giống sao?" Lữ Thiếu Khanh chỉ Giản Văn Tài cách đó không xa, Giản Văn Tài đang khách sáo với Mị Càn.
Mị Càn xụ mặt không đáp lại, nhìn đúng là có vài phần cảm giác dán mặt nóng vào mông lạnh.
Móal
Giản Bắc không dám nói tiếp, nếu để cho phụ thân hắn ta biết, không chừng đến lúc đó lại muốn quất hắn ta.
Hắn ta tranh thủ nói sang chuyện khác: "Đại ca, ngươi thật sự có thể giúp muội ta đột phá Hóa Thần trong một tháng à?"
Từ khi ước định tới giờ chẳng qua chỉ mới hai ba tháng, còn cách thời gian một năm khá dài. "Có thể, chỉ cần nàng nghe theo lời ta”
Quản Đại Ngưu bỗng nhiên chen vào nhắc nhở: "Nếu không đột phá nổi, vụ cá cược của ngươi coi như thua rồi."
Tiêu Y cấp tốc lại gần: "Nhị sư huynh, huynh có nắm chắc không?"
Mấy người Tuyên Vân Tâm cũng ném sang ánh mắt tò mò.
Một tháng đột phá Hóa Thần, loại lời này, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới dám nói.
Người bình thường, ai sẽ nói loại lời này?
Nói một năm đột phá Hóa Thần đã đủ không hợp thói thường, hiện tại lại dám nói một tháng.
Người bình thường, có ai mà không lấy đơn vị bằng năm chứ? Mười năm, trắm năm, mới là thời gian của người bình thường.
Giản Bắc lẩm bẩm: "Đại ca, ngươi chắc chắn là điên rồi, ngươi có nắm chắc không?"
Mọe nó ta lúc đó cũng điên rồi, bị người hù dọa, để tiểu muội ta đi theo ngươi, kết quả hiện tại thành thị nữ.
Đối mặt đám người, Lữ Thiếu Khanh biểu hiện bình tĩnh nhẹ nhõm, xem thường: "Chưa tới phút cuối cùng ai dám nói mình có thể thắng chứ?"
"Ngươi không sợ thua?"
"Thua thì thua thôi, dù sao thua thì bảo Đại sư huynh đến bồi luyện hắn cũng được." Lữ Thiếu Khanh quét mắt nhìn đám người một cái, không vui, giáo huấn đám người: "Không phải là các ngươi đang lo lắng ta sẽ nuốt lời đấy chứ? Nói đùa, con người ta thành thật thủ tín nhất đấy"
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu không hẹn mà cùng xuyt: "Ngươi thành thật thủ tín? Chúng ta là người đầu tiên không tin."
"Bắc huynh, ngươi cách tên mập chết bầm này xa một chút, đừng bị hắn làm hư."
Giản Bắc nói ra lời trong lòng: "Đại ca, ta muốn cách ngươi xa một chút." Chương 1529: Một bước cuối cùng là cái gì
Miệng Mạnh Tiêu phồng lên, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi có thể đừng đem đạo tâm ra làm trò đùa được không?"
Lữ Thiếu Khanh xem thường: "Bình Tĩnh một chút."
Mặc dù đem đạo tâm ra thề nhưng hắn cũng không phải đồ ngu.
Mấy trong chơi chữ này không biết chơi sao dám làm như vậy.
Trong số mọi người ở đây, cũng chỉ có Tiêu Y tin tưởng Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, Nam tỷ tỷ viết tâm đắc gần xong rồi à?"
Nếu không phải vậy, Tiêu Y tin chắc chắn Nhị sư huynh sẽ không đánh cược với Mị Càn.
"Gần xong rồi, thiếu một chút nữa."
Giản Bắc lại xuyt đi lên: "Ta không tin, tâm đắc gì đấy, ta không tin viết chữ có thể đột phá."
Sắc mặt Tuyên Vân Tâm và Phương Hiểu hơi khó chịu, các nàng đã được chứng kiến Tiêu Y đột phá như thế nào rồi.
Nhưng chiêu này đặt trên người Giản Nam hữu dụng không?
Tiêu Y hiếu kì hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua Giản Nam, trên mặt lộ ra mỉm cười: "Nhanh lắm, chỉ cần làm xong một bước cuối cùng, còn thiếu không nhiều lắm."
Cách đó không xa Giản Nam đã từng bước từng bước đi về phía Giản Văn Tài.
"Một bước cuối cùng?" Giản Bắc nghỉ ngờ, nhìn qua Giản Nam chậm rãi đi về phía phụ thân, trên mặt Giản Nam lộ biểu cảm phức tạp.
Giản Bắc rất là kỳ quái, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Một bước cuối cùng là cái gì?"
"Măng cha ngươi!" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm cốc đầu Tiêu Y một cái: "Truyền âm dạy nàng ấy mắng cha nàng ấy như thế nào một chút, trọng nam khinh nữ, nên mắng."
"Giống như muội mắng cha muội vậy."
Mắt Tiêu Y sáng lên, hưng phấn trong cơ thể như quả bom nổ tung, hưng phấn đến mức tóc muốn dựng đứng.
Nàng thích.
"Phụt!" Giản Bắc phun ra.
Đám người cũng phun ra.
Đây là thao tác gì?
Giản Bắc lấy lại tỉnh thần, kinh hoảng muốn ngăn cản nhưng Quản Đại Ngưu đã sớm ra tay: "Đừng kích động, nhìn kỹ hãng nói."
Quản Đại Ngưu như bạch tuộc, tứ chi quấn trên người Giản Bắc, trừ phi Giản Bắc bộc phát, nếu không hắn ta không thể tránh thoát được."
"Móa, tên mập, ngươi đáng ghét!"
"Xem trước đi rồi hãng nói." Quản Đại Ngưu cười rất đê tiện.
Tại thời khắc này, hắn phối hợp rất ăn ý với Lữ Thiếu Khanh.
Giản Nam đi tới bên phía Giản Văn Tài.
Nhìn thấy nữ nhi tới, Giản Văn Tài hỏi: "Sao vậy?"
Còn Mị Phi ở bên cạnh thì cười lạnh, nói với Giản Văn Tài: "Giản gia chủ, ông có nữ nhỉ tốt, lại đi làm thị nữ cho người ta"
"Làm thị nữ?" Giản Văn Tài nổi lên nghỉ ngờ, ánh mắt nhìn thẳng nữ nhi.
Mặc dù là quan tâm, nhưng ý tứ trong câu chữ, vẻ mặt nghiêm túc vẫn khiến trong lòng Giản Nam một lần nữa hiểu lầm.
Quả nhiên, phụ thân vẫn ghét bỏ ta thân là nữ nhi.
Lúc này Giản Nam còn chút do dự đã hạ quyết tâm.
Mắng thôi, phát tiết hết tất cả ủy khuất của mình ra ngoài.
Nhiều năm nay, mình cố gắng như vậy, phụ thân vẫn chưa thỏa mãn, vẫn ghét bỏ ta thân là nữ nhi.
Nhưng, cái này, mắng sao đây?
Giản Nam không biết mắng chửi người như thế nào, càng không biết mắng phụ thân mình như thế nào.
Lúc này, giọng Tiêu Y truyền vào trong tai nàng ta.
"Phụ thân, có phải người cận thị không?"
Cận thị?
Giản Văn Tài: ??2
Giản Văn Tài không hiểu ra làm sao, không đợi ông ta mở miệng.
Giản Nam tiếp tục: "Con nỗ lực nhiều như vậy, ưu tú như vậy mà người không hề nhìn vào trong mắt sao? Người còn tiếc nuối cái gì?"
"Cũng vì con không phải thân nam nhi sao?" "Con muốn hỏi thân nữ nhi thì có gì không tốt? Phóng mắt khắp Trung Châu, cùng thế hệ có mấy ai là đối thủ của con chứ?"
"Ngay cả Mị Càn của Mị gia trước mặt, cũng không phải là đối thủ của con, con có thể tát một cái chết hẳn ta."
"Cả ngày người đánh đại ca con có làm được gì không? Không cần làm phiền đại ca con, có con ở đây, Giản gia vẫn có thể huy hoàng, hơn nữa còn sẽ càng thêm huy hoàng, sau này tuyệt đối còn mạnh hơn."
"Cha bao lớn rồi? Sao còn ấu, ấu trĩ như vậy, trọng nam khinh nữ?"
"Thế gian đã không còn chơi trò chơi này nữa, cha già, già rồi nên hồ đồ, ngoan cố học người ta trọng nam khinh nữ, ấu trĩ đến buồn cười."
"Nếu người không phải cha con, con đã ra tay đánh người từ sớm rồi."
"Lớn như vậy rồi mà còn ấu trí đến thế”
Giản Văn Tài ngây dại, cảm giác mình như bị sét đánh, thiên lôi cuồn cuộn, từng câu từng chữ của Giản Nam như tia chớp bổ lên đầu ông ta, khiến đầu ông ta bị bổ nát như tương rồi.
Đây là nữ nhi của mình sao?
Là nữ nhi cứ đứng trước mặt mình là sợ hãi sao?
Có phải đã bị người ta đoạt xá ký sinh rồi không?
Giản Bắc che mắt, hét thảm lên: "Xong đời!"
Không phải phụ thân sẽ tức đến thổ huyết đấy chứ?
Sớm biết như vậy, trước đây có đánh chết ta ta cũng không cho muội muội đi theo tên này.
Gặp tai họa rồi.
Những người khác cũng đều ngây đại.
Không ngờ Giản Nam thật sự đi mắng Giản Văn Tài.
Mặc dù không biết mắng người nhưng Tiêu Y biết, nàng vừa cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt vừa không ngừng truyền âm cho Giản Nam.
Ngay từ đầu, Giản Nam còn có chút không mở miệng được nhưng mắng cũng đã mắng rồi, trong lòng nàng ta càng lúc càng ấm ức.
Mình cố gắng như vậy, chăm chỉ tu luyện là muốn nhận được một sự khẳng định từ phụ thân.
Nhưng mấy chục năm qua rồi, một chút cũng chẳng có. Càng mắng, Giản Nam càng ấm ức, măng càng thuận miệng.
Tiêu Y bên kia truyền đến nàng ta đọc theo, một mạch phun ra, phát tiết ấm ức trong lòng mình.
"Thân là phụ thân người không hề đạt chút tiêu chuẩn nào, cả ngày chỉ biết đi uống hoa tửu."
Uống hoa tửu?
Đám người ghé mắt.
Giản Văn Tài lúc này mới kịp phản ứng lại, cái này nhất định phải giải thích: "Ta không có."
Nói đùa, người mấy trăm tuổi còn đi uống hoa tửu, cái mặt mo này còn có thể cần nữa sao?
Tiêu Y vội vàng le lưỡi: "Ai nha, ngại quá, là ta nói sai."
"Ta còn tưởng rằng mắng cha ta." Giản Bắc bụm mặt quỳ: "Lần này thật sự xong đời rồi."
Muội muội vậy mà lại chạy tới măng phụ thân, loại hành động này đặt ở Trung Châu cũng là tồn tại bùng nổ độc nhất vô nhị.
"Đại ca, ngươi hại chết chúng ta rồi."
Muội muội mắng phụ thân, ta cũng khẳng định trốn không thoát, đến lúc đó chắc chắn lại phải bị đánh một trận.
Muội ơi, ngươi hồ đồ à.
Sao ngươi lại bị tên này mê hoặc chứ? Chương 1530
Ngươi mắng ta cũng được, chạy đi măng phụ thân, đến lúc đó ngươi chỉ sẽ khiến phụ thân càng thêm thất vọng thôi.
Sớm biết, vừa rồi nghe theo lời đại ca nói, bảo Mị Càn cút đi là được rồi.
Biết vậy chẳng làm!
Biết vậy chẳng làm al
"Có vấn đề gì không?" Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Bắc: "Bình tĩnh chút, không phải chuyện gì xấu."
"Không phải chuyện xấu?" Giản Bắc hận không thể kéo lỗ tai Lữ Thiếu Khanh gào thét: "Thế này còn bảo là không phải chuyện xấu?"
"Ngươi biết rõ phụ thân ta như thế nào mà ngươi còn bảo muội ta đi mắng phụ thân ta, ngươi nghĩ gì vậy?" "Đến lúc đó phụ thân ta tức giận, ngươi tốt nhất giúp ta dỗ ngọt ông ấy, nếu không ta với ngươi không xong đâu."
"Gấp cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ, quát lớn: "Bình tĩnh một chút, chuyện bao lớn chứ?"
Giản Bắc trợn trắng mắt, tức chết đi được
Chuyện bao lớn?
Đối với ngươi mà nói là chuyện bao lớn, với ta mà nói là trời sập.
"Chuyện lớn đấy, ngươi không thấy Mị Càn vẫn ở đây sao?"
Hai huynh muội Mị Càn, Mị Phi không ở đây tất thảy đều dễ nói.
Nhưng mà, Mị Càn, Mị Phi ở chỗ này, đến lúc đó không bao lâu sau, chuyện nữ nhi Giản gia bất mãn phụ thân, măng phụ thân trước mặt mọi người chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó phụ thân hắn ta sẽ không còn mặt mũi gặp ai.
Nghĩ tới đây, Giản Bắc nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu: 'Mập, ngươi dám đưa tin chuyện ở đây ra ngoài, ta giết chết ngươi."
Quản Đại Ngưu sờ lấy đầu, cười ha ha: "Yên tâm, yên tâm."
Nhưng biểu lộ nhìn thế nào cũng giống như nghĩ một đẳng nói một nẻo.
"Ta không đùa với ngươi đâu!" Giản Bắc nổi giận: "Ngươi dám, ta liền đánh chết ngươi."
Quản Đại Ngưu chỉ vào Mị Càn bên kia, mắt nhỏ để lộ ra tia giảo hoạt: "Ta cảm thấy ngươi còn không bằng đi đánh chết hai người bọn họ."
"Chắc chắn bọn họ sẽ nói." Cách đó không xa, Mị Càn cùng Mị Phi hai người cũng bị màn trước mắt làm kinh hãi.
Bọn hắn không thể nào ngờ Giản Nam tựa như một cô gái ngoan ngoãn, vẫn luôn bình tĩnh khiêm tốn lại mắng phụ thân Giản Văn Tài của mình trước mặt hai người bọn hăn một trận.
Mi Phi kịp phản ứng lại suýt nữa cười ra tiếng.
Nhìn thấy luân lý của Giản gia ở đây, đúng là vô cùng kích thích.
Mị Phi vốn ghen ghét Giản Nam nên đang nghĩ dù thế nào thì cũng phải đồn chuyện bát quái này khắp Trung Châu.
Trong lòng nàng ta âm thầm quyết định, để cho đám nam nhân thối mắt bị mù các ngươi biết, nữ thần trong suy nghĩ các ngươi rốt cuộc là như thế nào.
Mị Càn thoáng nhìn qua Giản Nam, sau khi Giản Nam mắng Giản Văn Tài xong liền cúi đầu, thân thể cứng ngắc, giống một đứa trẻ làm chuyện sai trái.
Hắn ta khẽ lắc đầu, nếu để dạng người này vượt qua mình tuyệt đối là rất mất mặt.
Hừ, nhưng, giống như ngươi, muốn vượt qua ta, nằm mơ đi.
Trong lòng Mị Càn thầm nói, sau đó hắn ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh cách đó không xa, cười lạnh: "Ngươi đừng nói với †a, đây cũng là cách của ngươi?"
"Đúng vậy."
Trẻ con vô tri.
Trong lòng Mị Càn càng thêm khinh thường.
Thậm chí có chút hối hận, sao mình lại đánh cược với loại người này, làm giảm cấp bậc của mình. Truyền ra ngoài cũng rất mất mặt.
"Sau một tháng, ta lại đến!"
Nghĩ tới đây, Mị Càn cũng không muốn ở lại đây thêm nữa.
Ở cùng với những người này, đơn thuần chỉ lãng phí thời gian.
"Gấp cái gì?" Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng: "Không bằng đợi thêm chút nữa?"
"Chờ một chút?" Mị Phi cười, cười như cành hoa run rẩy: "Ha ha, chẳng lẽ tiếp theo còn kịch hay gì nữa sao?"
"Đừng nói là sau khi Giản Nam măng xong thì đến Giản Bắc nhé?”
Móal
Giản Bắc muốn mắng người.
Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu? Giản Văn Tài bị nữ nhi mắng một trận trước mặt mọi người.
Hơn nữa còn trần trụi mắng ông ta trọng nam khinh nữ nên trên mặt không kìm được.
Ông ta cũng không phải là trọng nam khinh nữ, nhưng nhi tử không có tiền đồ, không bằng nữ nhi cho nên đôi khi ông ta thu thập nhi tử là muốn để nhi tử cố gắng một chút.
Đối với nữ nhi ông ta yêu cầu không nhiều.
Mà bởi như vậy, ở bên ngoài biểu hiện lại giống như trọng nam khinh nữ.
Dù sao Giản Văn Tài cũng là gia chủ gia tộc lớn, thân phận đặt ở Trung Châu này cũng số một số hai.
Bị mắng như vậy, trong lòng có oán khí, oán khí tự nhiên là rơi trên người Lữ Thiếu Khanh. Kế Ngôn công tử thần võ như thế, vì sao lại có một sư đệ không đáng tin cậy như vậy.
Sao hắn có thể mê hoặc con cái mình trở thành dạng như thế này, con gái ngoan ngoãn trước kia sao lại phản nghịch như vậy?
Ông ta lập tức quát to một tiếng: "Giản Bắc, tới đây!"
Giản Bắc không dám nói gì, ngoan ngoãn đi qua.
"Ngươi làm cái kiểu gì vậy? Ngươi là đại ca, ngay cả chuyện thuộc bổn phận của mình cũng làm không xong sao?”
Làm chuyện thuộc bổn phận của ca ca là phải chăm sóc tốt muội muội.
Giờ muội muội bị người ta dạy hư, ngươi làm ca ca khó mà chối tội.
"Phụ thân, con..." Giản Bắc có lòng chuyện thuộc bổn phận của
Nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt mình của phụ thân, trong lòng Giản Bắc rất phiền muộn.
Bị hố chết rồi.
"Ngươi mặc cho muội muội làm ẩu sao?"
Nói là để mặc cho Giản Nam làm ẩu, trên thực tế là âm thầm bất mãn Lữ Thiếu Khanh đã biến nữ nhỉ ông ta thành ra thế này.
Mị Càn thấy thế, không ngại chen một câu nói: "Giản gia chủ, để loại người như vậy ở cùng với Giản Nam chỉ hại nàng."
Lời này của Mị Càn cũng là rắp tâm hại người, chỉ cần Giản Văn Tài đưa Giản Nam về, rời xa Lữ Thiếu Khanh, đừng nói một tháng, cho dù là một năm Lữ Thiếu Khanh cũng không có cơ hội để Giản Nam đột phá.
Hắn ta nói ra lời này là muốn thêm một tầng bảo hiểm cho cuộc cá cược, để hắn ta chắc chắn không thua.
Mị Phi trong lòng đắc ý cười ha ha nói với Lữ Thiếu Khanh: "Loại trẻ con chưa mọc lông như ngươi cũng dám đi làm thầy của người ta?"
"Dạy hư học sinh."
Lữ Thiếu Khanh đối lại một câu: "Bà cô già, đừng nói nữa. Trong số các nữ nhân ở đây ngươi lớn tuổi nhất, nhưng cũng mù chữ nhất đấy."
"Phụt!"
Một câu, lại chọc Mị Phi tức giận đến thổ huyết.
"Khốn, khốn kiếp!"
"Ta thấy ngươi sau một tháng nữa, ngươi, ngươi làm thế nào cũng không thể thắng được ca ca ta đâu, đến lúc đó ngươi chờ khóc đi."
"Khóc cái gì, ta thấy ca của ngươi sắp khóc rồi." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Nam nói: "Đến giờ còn chưa phát hiện ra sao?"
Ánh mắt của mọi người rơi trên người Giản Nam, tất cả mọi người khế giật mình, lúc này ánh mắt Giản Nam sáng ngời như thúc giục tỉnh quang, hào quang đoạt người. Chương 1531
Giản Nam không đơn giản ánh mắt sáng như tỉnh thần, đồng thời khí tức của nàng ta cũng trở nên vô cùng huyền diệu, giống như muốn hòa thành một thể với trời đất.
Giản Văn Tài là người từng trải lập tức sửng sốt.
Loại cảm giác này, không thể nào?
Giản Văn Tài lập tức kích động.
Trong số những người ở đây, ngoài Giản Văn Tài còn có một người khác được chứng kiến đột phá của Hóa Thần.
Tiêu Y trừng to mắt nhìn qua Giản Nam sau đó hưng phấn: "Nam tỷ tỷ, đột phát"
Đây là câu khẳng định, không phải câu nghỉ vấn. Không thể nào?
Giản Bắc ngây ngẩn cả người, những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, hoài nghi mình nghe lầm.
Phương Hiểu hỏi: "Y muội muội, đây là sự thực?"
Tiêu Y cười đến nheo mắt lại, gật đầu khẳng định: "Đúng thế, Đại sư huynh khi đó cũng như thế này, đây là dấu hiệu đột phá Hóa Thần."
Ánh mắt mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh thay đổi.
Nói một tháng, kết quả cùng ngày đã sắp đột phá.
Có thể không hợp thói thường đến vậy sao?
Giản Bắc không tin, đây không phải chuyện người bình thường có thể tin được. Hắn ta nhìn về phía phụ thân mình, Giản Văn Tài gật đầu, cười lên: "Tiêu cô nương nói không sai, sắp rồi."
Có khẳng định của Giản Văn Tài, tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh vừa có chấn động thậm chí mang theo sợ hãi, tên này thật sự thần thánh vậy sao?
Giản Văn Tài nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên mặt nở nụ cười nhưng trong nụ cười của ông ta trong mang theo vài phần xấu hổ.
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may quá, ban nãy không trực tiếp vạch mặt, nếu không chắc chắn không xuống đài được.
"Cái này, không, không thể nào!"
Mị Càn bên này tâm thái lại bắt đầu sụp đổ.
Nói đùa gì vậy. Còn chưa tới một ngày mà sắp đột phá rồi?
Đùa ta à?
Ta đang nằm mơ sao?
Vì sao nàng ta có thể đột phá?
Mị Phi cũng thét lên một tiếng chói †a: "Đúng, không thể nào."
Nàng ta vừa dứt lời, Giản Nam bỗng nhiên xông lên trời, tựa như tiên tử phi thăng, đi lên bầu trời cao mấy ngàn thước.
Linh khí chung quanh thân thể bắt đầu xoay tròn, thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều linh khí tụ đến, hóa thành một trận gió lốc cuốn tới, vây chặt quanh người nàng ta, xoay tròn rồi tiến vào cơ thể nàng ta.
Khí tức trong người bắt đầu dần dần sôi trào lên. Uy áp cường đạo nhào tới trước mặt, rung chuyển trời đất, mọi người đứng ngoài quan sát sắc mặt đại biến, nhao nhao lui lại.
Uy áp không ngừng khuếch tán, mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, trong thời gian ngắn ngủi, cả Nhữ thành đều cảm nhận được cô uy áp này.
Trên bầu trời, mây đen bắt đầu hội tụ, lôi điện lấp lóe, bắt đầu ấp ủ sức mạnh làm cho người sợ hãi.
"Đây là cái gì?"
"Có người sắp đột phá!"
"Là ai?"
"Thanh thế như thế này tuyệt đối là Hóa Thần, là ai sắp đột phá Hóa Thần rồi?"
"Không phải là Mị Càn đấy chứ?"
"Đáng sợ, rốt cuộc hắn ta sắp bước qua bước kia rồi à?"
"Không đúng, hướng này là hướng Giản gia, không phải Giản Nam đấy chứ?"
'Giản Nam còn kém một chút, vừa rồi ta nhận được tin, Mị Càn đến Giản gia"
"Thì ra là thế, quả nhiên vẫn là Mị Càn sao?"
"Quả thật là đáng sợi"
Mi Đại nhìn động tính hướng Giản gia, cười ha ha một tiếng, vươn người đứng dậy: "Con ta đột phá!"
Tiếp đến hét lớn một tiếng: "Chúng nhân Mị gia..."
Lúc ông ta vừa định dẫn người đi hộ pháp thì một đạo truyền tin phù bay vào.
"Cái gì?"
Mị Đại... Sau khi xem xong ông ta không thể tin được, tiếp tục gâm hét lên: "Đáng chết, không thể nào, sao có thể là Giản Nam, đáng ghét!"
Ngay từ đầu tất cả mọi người tưởng rằng Mị Càn sắp đột phá, nhưng sau đó tin tức truyền ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
"Là Giản Nam???"
"Giản Nam nàng cũng rất lợi hại, nhưng so với Mị Càn vẫn kém một chút, sao nàng lại..."
"Thật không ngờ, Giản Nam lại có thể đi trước Mị Càn một bước."
"Ha ha, biểu lộ của Mị Càn chắc chắn sẽ đẹp lắm."
Biểu lộ của Mị Càn đúng là rất đặc sắc. Hắn ta nhìn Giản Nam trên bầu trời, hai quyền nắm chặt, trên mặt có nhiều biểu cảm phức tạp trộn lẫn nhau, có khó tin, hâm mộ, ghen ghét, thậm chí oán hận.
Cho tới bây giờ hẳn ta đều cho rằng mình là tồn tại mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi Trung Châu.
Trong số người cùng thế hệ không ai có thể vượt qua được hắn ta.
Hắn ta cũng tin tưởng vững chắc mình sẽ là người đầu tiên trong thế hệ trẻ tuổi bước vào Hóa Thần, trở thành người chói mắt nhất.
Kế Ngôn xuất hiện đã khiến tâm cảnh của hắn ta bất ổn, hắn ta không ngờ có người có thể mạnh hơn hắn ta nhiều như vậy.
Còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành Hóa Thần, quá bất hợp lí. Cho nên hắn ta muốn tới đây để gặp Kế Ngôn một chút.
Tới đây rồi, hắn ta vẫn tràn ngập lòng tin vào bản thân, cho rằng trong số những người cùng thế hệ ở Trung Châu, hẳn ta vẫn là người mạnh nhất.
Hắn ta vẫn sẽ tiến vào Hóa Thần đầu tiên.
Kết quả thì sao, Giản Nam sắp đột phá trước mặt hắn ta.
Sự đả kích này quá lớn.
Mị Càn nhìn Giản Nam trên bầu trời, vô cùng hi vọng người ở vị trí kia là bản thân hăn ta.
Nắm đấm Mị Càn siết chặt, thân thể run nhè nhẹ, đó là không cam lòng cùng phẫn nộ.
Hắn ta lại một lần nữa kém hơn người khác. Loại cảm giác này, loại tư vị này rất khó chịu.
Mị Phi tiến lên một bước, đứng bên cạnh Mị Càn, nghiêm túc nói với Mị Càn: "Ca ca, đừng nản chí, nàng còn chưa chính thức bắt đầu độ kiếp đâu."
"Chỉ có chính thức độ kiếp rồi, mới có thể xem như đột phá thành công."
Lời của Mi Phi khiến trong lòng Mị Càn lập tức chấn động, dấy lên hi vọng.
Đúng, không độ kiếp thành công, không tính đột phá thành công.
Mị Càn một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sáng ngời có thần, trong lòng mang theo chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận