Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1954

Chương 1954Chương 1954
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Bạch Thước cảm thấy mình như một tiểu cô nương mặc quần áo nhưng cũng không thể ngăn cản được tên lưu manh thò tay vào trong đùa giỡn.
“Xoetl"
Trong sao trời lấp lóe bỗng nhiên bắn ra ba đạo quang mang, vượt qua ức vạn dặm, xuyên thẳng qua hư không, trực tiếp bắn vào thế giới này. “A”
Hắc Thước dọa đến xoay người chạy. Hắc Thước muốn tránh, nhưng một chiêu này không phải nàng ta muốn trốn tránh là có thể trốn tránh được.
Ba đạo ánh sáng tinh thần từ trên trời giáng xuống đã khóa chặt lấy Hắc Thước, dù tốc độ của Hắc Thước có nhanh đến mấy cũng không thể tránh thoát.
Cuối cùng trong tiếng nổ, Hắc Thước bị trúng đòn chí mạng. “Âm ầmƒ”
Ba đạo ánh sáng tỉnh thần bắn trúng mạnh vào Hắc Thước. MẠ
Hắc Thước kêu thảm một tiếng, phía trên truyền đến khí tức khiến nàng ta sợ hãi, năng lượng đáng sợ không ngừng đánh tới, giống như muốn khiến thân thể của nàng ta tan rã.
Hắc Thước không dám bảo lưu gì nữa, trong cơ thể không ngừng ùa ra sương mù màu đen, như ác ma thứ tỉnh, không ngừng lan tràn ra ngoài.
Nhưng ánh sáng tinh thần quá mức bá đạo, sương mù màu đen mới xuất hiện liần bị tiêu trừ hết. “Phập phập.”
Sương mù màu đen không ngừng ùa ra, không ngừng đối kháng với ánh sáng tinh thần.
Tựa như binh sĩ hai bên giao chiến không ngừng chém giết trên chiến trường, người cuối cùng ngã xuống còn lại một người chiến thắng cuối cùng. Cuối cùng, tỉnh không trên đỉnh đầu biến mất, ba tia ánh sáng cũng biến mất theo. “Hộc, hộc!”
Đại nạn không chất Hắc Thước thở hồng hộc, chật vật không thôi.
Một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh đã khiến nàng ta tiêu hao thêm một bậc.
Đồng thời, bởi vì sương mù màu đen tiêu tán, cơ thể màu đen của Hắc Thước trở nên nhạt đi, không còn là màu đen thuần túy nữa.
Ngay cả đôi mắt cũng thỉnh thoảng hiện lên mấy phần mê mang.
Đương nhiên, Hắc Thước vẫn hận ý trùng thiên, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hận không thể dùng miệng chim mổ chết Lữ Thiếu Khanh.
Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh quét ngang, một lần nữa ập tới: “Ba lông, ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Lần này ta phải bắt ngươi, Xương Thần không ưu đãi tù binh nhưng ta rất ưu đãi tù binh, ngoan ngoãn đầu hang đi.”
“Ngươi chờ đó cho tai”
Hắc Thước xoay người chạy, đánh tới hiện tại, Hắc Thước đã đã mất đi đấu chí, chút chần chờ khiến nàng ta muốn chạy khỏi nơi này.
“Đừng chạy, mọi người cùng đuổi, dồn nàng ta tới chỗ kia, chỗ đó có trận pháp của ta, nàng ta không trốn thoát được đâu.”
Doanh Thất Thất nghe vậy, rất cạn lời, nàng ta không kìm được nói: “Nói lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Là sợ nàng không biết sao?” Hung Trừ cũng lắc đầu: “Hừ, tiểu tử, đắc ý quên hình, không kín miệng.”
“Trận pháp? Có phải không biết sở trường của tiần bối là gì không?”
Bạch Thước nhíu mày, nàng ta cũng không hiểu Lữ Thiếu Khanh đột nhiên la như vậy là muốn làm gì.
Lời ta từng nói, tên này không nghe thấy hay không thèm để trong lòng.
Hắc Thước nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh, giật mình, không nói hai lời, cũng bỏ chạy ngược với hướng mà Lữ Thiếu Khanh nói.
Mặc dù nói nơi này là địa bàn của Bạch Thước, Bạch Thước cũng đã phong tỏa nơi này. Nhưng mà Hắc Thước dù sao cũng là khí linh, hơn nữa còn nắm trong tay bảy phần phạm vi của Trấn Yêu tháp. Chỉ cần cho nàng ta một chút thời gian, nàng ta có thể trốn về địa bàn thuộc khống chế của nàng ta.
Cho nên cái bây giờ Hắc Thước cần là thời gian. “Muốn lợi dụng trận pháp để đối phó ta?” Hắc Thước cười lạnh không thôi: “Ngây thơ.” Sắc mặt nàng ta dữ tợn, hình thể dạng chim hóa thành thiểm điện xé rách không khí, biến mất trong tâm mắt của mọi người.
“Đừng chạy!”
Lữ Thiếu Khanh một mực theo ở phía sau, cũng biến mất trong tâm mắt của mọi người. Tuy nhiên giọng nói của hắn vẫn quanh quẩn ở chỗ này: “Ta phải bắt được tù binh ngươi, hiến cho tiền bối, đổi lấy linh thạch.”
Bạch Thước xạm mặt lại.
Linh thạch?
Coi ta là cái gì vậy?
Lúc này Hung Trừ xin chỉ thị của Bạch Thước: “Tiền bối, chúng ta bầy giờ nên làm cái gì?”
Tuy nói sức chiến đấu của Hắc Thước giảm mạnh nhưng ông ta và Liễu Xích chưa chắc đã có thể đánh được.
Nghĩ tới đây, ông ta phẫn hận không thôi: “Đều do tiểu tử kia, nếu hắn nói thật cho chúng ta biết hắn muốn làm gì, hai người chúng ta cũng sẽ không bất lực giống như bây giờ.”
Bạch Thước nghĩ nghị, nói: “Đuổi theo xem một chút đi, không chừng đến lúc đó có thể giúp đỡ được.”
“Không cần.”
Kế Ngôn chợt mở miệng: “Ở chỗ này chờ là được.”
“Hắn đã xuất thủ, kết quả đã định sẵn rồi.” Hung Trừ không đồng ý: “Hắn bảo chúng ta cùng đuổi theo.”
Kế Ngôn nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc: “Đó là để dọa Hắc Thước, ông tưởng thật đấy à?”
“Từ trước tới giờ hắn chưa từng định dựa vào các người, các người quá yếu.”
Lời nói thành thật này khiến mấy người Bạch Thước, Liều Xích thổ huyết, nhân loại, quả nhiên cực kì đáng ghét.
Hắc Thước bên này nhanh chóng chạy trốn vào trong không trung, mặc dù đi ngược với mục tiêu ban đầu nhưng nàng ta không hề có bất kỳ lo lắng gì.
“Chỉ cần thoát khỏi ngươi, ta sẽ có thể biến nguy thành an.”
Ánh mắt Hắc Thước lấp lóe, nàng ta không muốn liều mạng.
Cho dù là Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh, nàng ta đầu cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm.
Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, một chiêu kiếm quyết kia khiến nàng ta hãi hùng khiếp vía. Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh giảm bớt uy lực, Hắc Thước cảm thấy mình nhất định sẽ chết.
Nhưng, đầy cũng là cơ hội của nàng ta.
“Hừ, muốn bắt ta?” Hắc Thước trong lòng hận ý trùng thiên, lạnh lùng nói: “Phải xem thử ngươi có khả năng này không.”
“Muốn bắt ta, không hạ tử thủ với ta sao? Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sự tự đại của ngươi.”
Lúc này sau lưng tiếp tục truyền đến giọng nói của Lữ Thiếu Khanh: “Ba lông, đừng chạy, ngoan ngoãn làm tiểu sủng vật của ta đi.”
Đáng chết, đáng chết!
Hắc Thước suýt nữa quay đầu lại muốn liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù nàng ta là thân hắc ám, sa đọa rồi nhưng vẫn còn tôn nghiêm, ngạo khí của nàng ta vân còn ở đó.
Dù nàng ta có nghèo túng thế nào đi nữa thì trước kia cũng là đại lão Hợp Thể kỳ, là tồn tại cao cao tại thượng. Vậy mà Lữ Thiếu Khanh lại muốn bắt nàng ta về làm sủng vật?
Sợi lông vũ cuối cùng trên đỉnh dầu Hắc Thước giật giật, dựng thẳng lên đến nửa ngày cuối cùng vẫn chậm rãi hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận