Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1215: Đều nắm trong tay

Chương 1215: Đều nắm trong tayChương 1215: Đều nắm trong tay
Nói đùa. Dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần đấy, còn không giữ nổi hai Nguyên Anh nho nhỏ à?
Không giữ nổi, ta còn lăn lộn cái gì nữa?
Ánh mắt Tương Quỳ đanh lại, vừa định tăng thêm một ít áp lực, quét thân thức qua một cái thì lập tức ngẩn ra.
Sau đó, ông ta không nhịn được mà chửi ầm lên: "Tên hỗn đản này, linh thú ta nuôi!"
"Làm sao vậy, gia gia?"
Tương Tư Tiên chú ý tới phản ứng của Tương Quỳ, cũng vội vàng dùng thần thức quét qua một lượt, lập tức cũng muốn nôn ra máu.
Đoàn người Lữ Thiếu Khanh đã về tới giữa sườn núi.
Về gới giữa sườn núi thì thôi đi, nhưng bọn họ không nhàn rỗi.
Tiêu Y đang bắt một con linh kê nhổ lông, phanh ngực phanh bụng, bên cạnh còn đặt hai con linh kê đã bị đánh ngất đi nữa.
Thi thoảng Tiêu Y còn thi triển một chút pháp thuật, hội tụ một ít nước trong không trung để rửa, chẳng mấy chốc một con đã sạch sẽ.
Xiên một cành cây đã được gọt sạch sẽ vào, đưa cho Lữ Thiếu Khanh.
Bên này Lữ Thiếu Khanh đặt linh kê lên lửa nướng, thi thoảng lại rắc một ít thì là, xoa chút hương liệu gì đó lên, như một đầu bếp chuyên nghiệp.
Dưới tay nghề của hẳn, linh kê chuyển màu vàng óng, tỏa ra hương thơm nồng đậm. Đại Bạch và Tiểu Bạch ở trong rừng đi săn linh thú, ngửi thấy mùi hương thơm lừng lại càng gầm lên liên tục, dọa linh thú xung quanh chạy tứ phía.
Không lâu sau đã bắt về thêm mấy con linh thú nữa.
Hai con Bạch và Tiểu Hắc nằm bên cạnh chảy cả dãi, trông mong nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể lập tức nhào vào ăn như gió cuốn.
Đặc biệt là Đại Bạch và Tiểu Bạch, nếu đối phương không phải Lữ Thiếu Khanh, bọn chúng đã cướp từ lâu rồi.
Hương thơm nồng nàn như một cây chùy gõ vào vị giác của chúng, câu lên con sâu thèm ăn trong bụng chúng.
Nhìn mấy người Lữ Thiếu Khanh nấu cơm, nướng thức ăn chẳng khác nào đi chơi dã ngoại, Tương Tư Tiên bó tay rồi. Tương Quỳ cũng cạn lời, thậm chí trong lòng còn hơi bực bội.
Ban đầu ông ta còn cho rằng cho chút áp lực, mấy người Lữ Thiếu Khanh sẽ không chịu thua, vượt khó mà bò lên.
Không phải người trẻ tuổi bây giờ toàn thế à?
Biết trên đó có một vị tiền bối Hóa Thần, nhất định sẽ muốn thể hiện tốt một chút trước mặt tiền bối Hóa Thần, cố gắng trở nên nổi bật.
Sao Lữ Thiếu Khanh lại khác thế này?
Hay là người trẻ tuổi bây giờ không còn biết phấn đấu nữa, thấy khó khăn lập tức lùi bước sao?
Người trẻ tuổi thế này còn có thể gọi là người trẻ tuổi sao?
Không có một tí bông bột, không có cái sức mạnh của nghé con mới đẻ không sợ cọp sao?
"Gia gia."
Tương Tư Tiên nhẹ nhàng gọi Tương Quỳ Xem đi, bây giờ ông định làm sao?
Tương Quỳ chẳng biết làm sao, nhìn sang cháu gái, hỏi: "Hay con lại dẫn bọn họ đi lên đi?"
Ông ta là tu sĩ Hóa Thần kỳ, bọn Lữ Thiếu Khanh chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ông ta mà đi xuông thì mất mặt lắm.
Xét theo một góc độ nào đó thì khí thế của ông ta đã thua về khí thế rồi.
Tương Tư Tiên cũng biết vậy, chỉ có thể nói: "Vâng."
Nhưng nàng ta vẫn dặn dò thêm một câu: "Nhưng mà, gia gia, ông đừng làm phức tạp mọi chuyện tạo áp lực cho bọn họ nữa." "Yên tâm đi, sẽ không."
Tương Tư Tiên đi xuống, Tương Quỳ thả thần thức ra quan sát bên dưới.
Tương Tư Tiên xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn hắn mà chẳng biết làm thế nào.
"Mộc công tử."
Bên Lữ Thiếu Khanh có một con gà quay vừa chín tới, Tiểu Hắc, Đại Bạch, Tiểu Bạch, ba con linh sủng một phần, Lữ Thiếu Khanh cầu đầu gà và nửa cái phao câu.
Thấy Tương Tư Tiên vừa xuất hiện, hắn liền cười lên ha hả: "Ôi chao, đến sớm không bằng đến đúng lúc, đến đây Tư Tiên tỷ tỷ, cho ngươi."
Nhìn cái đầu gà được đưa đến trước mặt, Tương Tư Tiên bó tay rồi.
Ai thèm ăn mấy thứ này chứ. Nhìn Tiêu Y còn đang thở hổn hển xử lý con mồi, bên cạnh còn có mấy con linh thú nữa đang nằm.
Tương Tư Tiên cố gắng nhịn cơn xúc động muốn nôn ra máu xuống, nói: "Mộc công tử, ngài làm vậy không tốt đâu."
Đây là linh thú mà gia gia Tương Quỳ của nàng ta nuôi, dù là thả rông, nhưng cũng coi là nuôi.
Thả ở đây, thêm vài phần sức sống và sinh khí.
Số linh thú này vẫn luôn thảnh thảnh thơi thơi sống ở đây, không ngờ hôm nay gặp phải đại kiếp này.
"Ngươi không ăn đầu gà sao?" Lữ Thiếu Khanh chần chờ, cuối cùng đưa cho nàng ta nửa cái phao câu: "Vậy cho ngươi cái này đi, ta còn định giữ lại cho sư muội của ta đấy." "Đây là đồ tốt đấy, sư muội ta thích ăn nhất."
Tiêu Y ở bên cạnh kháng nghị: "Nhị sư huynh, muội không thích ăn phao câu gà!"
Ta là một thục nữ, làm sao lại thích ăn phao câu gà được?
Nhị sư huynh thật đáng ghét.
Tương Tư Tiên lại càng muốn nôn ra máu. Ai nói với ngươi những thứ này?
Nàng ta nhịn không được mà dậm chân hỏi: "Mộc công tử, không phải ngươi muốn gặp gia gia ta sao?"
"Ngươi ở đây làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh trả lời thành thật: "Núi cao quá, leo mệt quá, ăn một chút nhét đầy bao tử đã rồi tính."
"Dân dĩ thực vi tiên đó."
"Ngươi không thích ăn đầu gà và chân gà thì đợi đi, bên này vẫn còn đang nướng, nhanh thôi."
Nghe không hiểu tiếng người à?
Tương Tư Tiên nghiến răng.
Nàng ta nói: "Gia gia của ta nói để các ngươi đi lên gặp ông."
"Không đi." Lữ Thiếu Khanh lập tức từ chối không cần đắn đo: "Thực lực chúng ta yếu, không bò lên nổi."
Tương Tư Tiên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đỉnh núi, ý như muốn nói "Gia gia, ông xem đi."
Tương Quỳ trên đỉnh núi cũng buồn bực. Chưa gặp mặt đã thăm dò một phen, đây là thao tác rất bình thường, đổi lại là ai cũng sẽ làm thế.
Nhưng không ngờ nổi Lữ Thiếu Khanh lại không ra bài như lẽ thường, lập tức quay lại họa hại đến linh thú mình nuôi.
Hiện giờ Tương Tư Tiên là sứ giả. Nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi yên tâm, Hiện giờ trên đó đã thông suốt, không có trở ngại gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận