Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2043

Chương 2043Chương 2043
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Chung quanh Luân Hồi vụ nồng đậm gần như thực chất hóa giống như dính lên người Bạch Thước.
Bạch Thước cảm thấy mình như rơi vào trong bùn lầy, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Trí nhớ xa xôi bắt đầu hiển hiện, tâm thần Bạch Thước đều chấn động.
Loại cảm giác này nàng ta chăng những từng cảm thụ mà cũng đã từng gặp.
Đồng đạo ngày xưa, hảo hữu ngày xưa, tiền bối hậu bối ngày xưa, có người đã từng vân lạc như vậy.
Bị tâng Luân Hồi vụ dày vây quanh, bao lấy, cuối cùng bị thôn ph.
Đây mới là Xương Thần mà nàng ta quen thuộc.
Trấn Yêu tháp bắt đầu run lên.
Sợ hãi giấu trong linh hồn lại một lần nữa hiển hiện.
Sau khi run rẩy vài hơi thở, Bạch Thước nghiến chặt hàm răng, động viên chính mình, không nên bị hù dọa ở đây. So với Xương Thần ngày xưa, Xương Thân bây giờ đã yếu đi rất nhiều, có lẽ vẫn có cơ hội. Cố lên, Bạch Thước, ngươi không thể cô phụ kỳ vọng của mọi người, ngươi không thể để yêu tộc bị hủy trong tay Xương Thần.
Ngươi quên lời thề của ngươi khi đó rồi sao?
Nhưng cho dù như vậy, Trấn Yêu tháp vẫn đang run rẩy, Bạch Thước vần không cách nào vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Bạch Thước muốn khóc, sao mình lại trở nên yếu ớt như vậy? Trăm ngàn năm cô độc, đầu có thể chịu qua được.
Vì sao bây giờ mình lại thấy sợ hãi?
Chẳng lẽ Trấn Yêu Tháp bị hao tổn, thân là khí linh mình cũng trở nên yếu ớt theo sao? Mình còn không bằng một nhân loại?
Hắn còn có thể xông vào, vì sao mình không thể?
Bạch Thước lại nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh.
Vừa nghĩ tới gương mặt kia của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Bạch Thước bỗng nhiên sinh ra mấy phần tức giận, sợ hãi gì đó vơi đi rất nhiều. Dáng vẻ này của ta mà để tên khốn kia nhìn thấy, nhất định sẽ lại bị trêu chọc?
Trong đầu theo bản năng mô phỏng một phen tình cảnh đối thoại.
“Tiền bối, người khóc?”
“Thật vô dụng, Bạch Thước tiên bối ôn nhu thiện lương, can đảm cẩn trọng, ý chí kiên định kia của ta đâu? Hắc Thước, trả nàng lại cho ta.” “Đã không cho người vào, ngươi cứ nhất quyết đến, người đúng là đến thêm phiền phức cho ta đúng không?”
Nghĩ tới tình cảnh đối thoại này, cơn lửa giận trong lòng Bạch Thước đại thịnh, cháy hừng hực.
So với bị tên khốn kia chê cười, sợ hãi tính là gì?
Hắn cút đi.
Quang mang của Trấn Yêu tháp đại thịnh, Bạch Thước trở nên không sợ hãi, bộc phát ra khí thế kinh người. “Vụtt”
Tốc độ nhanh như thiểm điện, xông về phía bên này. Đuổi thêm một đoạn đường nữa, Bạch Thước thấy phía trước bắn ra tia sáng màu đen.
Chung quanh vốn đã là Luân Hồi vụ vô cùng đen nhánh nhưng còn cộng thêm ánh sáng màu đen thuần túy bắn ra khiến trong lòng Bạch Thước càng giật mình, tốc độ chậm lại.
Đồng thời, nàng ta cũng nghe được giọng nói của Xương Thần truyền đến.
“Đáng chết, ngươi, ngươi.” Giọng nói của Xương Thần mang theo chấn kinh nồng đậm, giống như bị dọa vậy. Tinh thần Bạch Thước chấn động, một lần nữa tới gần mấy phần, cuối cùng xuyên thấu qua Luân Hồi vụ nồng đậm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vẫn ung dung đứng đấy, Luân Hồi vụ chung quanh chậm rãi lưu động, không khởi xướng tấn công hắn, giống như Lữ Thiếu Khanh cũng là một phần của Luân Hồi vụ. Chẳng những Xương Thần chấn kinh, ngay cả Bạch Thước cũng chấn kinh. Nàng ta nhìn Luân Hồi vụ chung quanh giống như cá ăn thịt người ngửi thấy mùi không ngừng tuôn về phía Trấn Yêu tháp.
Nhìn nhìn lại Lữ Thiếu Khanh bên kia, nàng ta rơi vào trầm tư.
Thế giới này, bình thường sao?
Vì sao nhân loại lại không sợ Luân Hồi vụ này?
Kế Ngôn có thể một kiếm chôn vùi, Lữ Thiếu Khanh càng truất hơn, một mình đơn độc tiến vào, Luân Hồi vụ cũng không có bất kỳ phản ứng gì đối với hắn.
Không giống Bạch Thước nàng ta, thân là khí linh, vì trấn áp Xương Thần nhiều năm, tranh đấu với Xương Thần trăm ngàn năm nên mới có thể đối được Luân Hồi vụ. Xương Thần sau khi hết khiếp sợ cuối cùng gầm thét: “Vì sao ngươi có thể nhẹ nhàng tiến vào như vậy?”
Vấn đề này, Xương Thần nghĩ nát óc mà vẫn không thể tìm ra nguyên nhần.
Chẳng lẽ vì thôn phệ một phần phân thân của nó, có thể không sợ Luân Hồi vụ sao? “Chó ngốc, không cần biết!” Hẹp hòi!
Sau khi Bạch Thước nghe thấy không kìm được âm thầm chửi thầ.
Câu nói này nói ba lần rồi. Xương Thần sắp tức điên rồi nhỉ?
“Gừ!” Xương Thần thực sự đã bị tức đến phát ra tiếng gầm thét như dã thú.
Nhưng nó vẫn ngồi xếp bằng bất động, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hận ý ngập trời, Luân Hồi vụ chung quanh điên cuồng lăn lộn. “Nhìn cái gì vậy?” Lữ Thiếu Khanh vẫn dáng vẻ tức chết người: “Chưa từng thấy soái caà?”
“Sâu kiến, ngươi chờ đó cho ta.” Xương Thần bỗng nhiên cười lạnh, âm thanh vẫn âm tàn: “Ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh bất thiện.
“Chỉ là sâu kiến, ngươi có thể bị ta uy hiếp, đã là vinh hạnh của ngươi.” Nụ cười của Xương Thần dần đắc ý: “Ta thừa nhận ngươi vượt quá dự liệu của ta.”
“Luân Hồi vụ không có tác dụng với ngươi, đây là điều ta không ngờ tới.”
“Nhưng mà, ngươi cũng không làm gì được ta.”
“Đợi đi, đợi ta thôn phệ đám sâu kiến yêu tộc này xong sẽ đến lượt ngươi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là hối hận.”
Bạch Thước nghe thấy trong lòng trầm xuống, Xương Thần võ cùng có lý.
Nó như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào nội tâm của nàng ta.
Trấn Yêu Tháp lại bắt đầu có mấy phần run rẩy, sợ hãi lại từ trong linh hồn của nàng ta xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến lên vươn tay ra.
Hắn như bị một thứ như màng mỏng ngăn trở. Không khác gì với tầng mô của Mặc Họa trước đó. Nhưng mà, lần này có vẻ càng thêm dày hơn, càng thêm kiên cố hơn.
Lữ Thiếu Khanh dùng ngón tay chọc chọc, nói thầm một tiếng: “Trứng sắt à?”
Bạch Thước ở phía sau thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống.
Không phá nổi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận