Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 647 - Cái đuôi



Chương 647: Cái đuôiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMóa nó.Ung Y không kìm được chửi thề trong lòng, thật sự hi vọng kia tiểu khốn kiếp chết ở trên núi.Lữ Thiếu Khanh tiến vào đại trận, tiến vào núi, đi chưa được mấy bước, hắn quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.“Phiền phức chết đi được!”Tiêu Y và Úc Linh cùng theo vào nhưng đây là trận pháp cao cấp vô cùng huyền diệu.Dù hai người chân trước đi theo chân sau tiến vào, vị trí rơi xuống cũng hoàn toàn không giống nhau.Chung quanh ngập tràn sương trắng, cảm giác áp chế, ức chế linh khí.Tiêu Y bên này tiến đến, không nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, lúc này liền nương theo cảm giác xông về phía trước: “Nhị sư huynh.”Nói còn chưa dứt lời, nàng ta liền chạm đến trận pháp, bạch quang lóe lên, thân ảnh biến mất khỏi chỗ cũ, không biết bị truyền tống đi nơi nào.Thực lực Úc Linh mạnh hơn Tiêu Y, sau khi đi vào, nàng ta liền cảm thấy không bình thường cho nên không tùy ý hành động mà đứng tại chỗ, cảnh giác đánh giá xung quanh.Con mắt màu tím để lộ ra ánh mắt tử sắc nhìn chằm chằm chung quanh.Làm cho người khiếp sợ là, sương trắng có thể áp chế, thậm chí ngăn cách linh thức, thần thức nhưng không thể nào ngăn cản được ánh mắt của Úc Linh.Tầm mắt của nàng ta có thể thoải mái nhìn xuyên qua sương trắng dày đặc, thấy rõ ràng chung quanh.Tuy nhiên chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rừng cây xanh tốt, đầy những cây cổ thụ, không có ánh nắng chiếu rọi để lộ ra vài phần âm trầm kinh khủng.Úc Linh không am hiểu trận pháp, sau khi đánh giá nửa ngày không nhận ra điều gì liền thử bước ra một bước, cũng chạm phải trận pháp, cảnh vật xung quanh biến hóa, trên mảnh đất trống, bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.Trong mây đen dày đặc nổi lên lôi điện kinh khủng có thể bổ xuống bất cứ lúc nào.Úc Linh không dám nhúc nhích, mây đen mang đến cho nàng ta một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.Nàng ta có chút dị động sẽ bị đánh thành cặn bã.Nhưng Úc Linh bất động, lôi điện trên trời vẫn hội tụ, cuối cùng một đạo thiểm điện to lớn rơi xuống, nó giống như con mãng xà kim sắc to lớn đang nhe răng nanh cắn Úc Linh.Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xộc thẳng lên đầu, sắc mặt Úc Linh thay đổi, nàng ta không đủ tự tin có thể chống đỡ được tia chớp này.Nàng ta muốn xoay người bỏ chạy nhưng lại phát hiện ra nàng ta không cách nào động đậy được.Trên bầu trời, thiểm điện đánh tới, lúc nó sắp bổ trúng Úc Linh thì bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, kéo nàng ta lại, sau đó cảnh vật xung quanh lại một lần nữa thay đổi.Xung quanh khôi phục lại dáng vẻ rừng núi.Sắc mặt Úc Linh tái nhợt, nàng ta cảm thấy suýt chút nữa đã chết dưới đạo thiểm điện to lớn kia.Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến trong lòng Úc Linh có vài phần cảm giác khác thường với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh bất mãn nói với Úc Linh: “Ngươi vào theo làm gì? Phiền phức chết đi được, loại cặn bã như người theo vào đây không phải liên lụy ta sao?”Cảm giác kia trong lòng Úc Linh biến mất, âm thầm tức giận, như mỹ nhân băng lạnh mặt nói: “Ai bảo ngươi tới cứu ta? Không cần ngươi quan tâm đến ta, ta đã nói rồi, ta phải tự tay giết chết ngươi, theo ngươi tiến vào, cho dù ngươi có chết ta cũng phải nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta.”Lữ Thiếu Khanh cũng cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi sao? Sư muội ta đâu?”Úc Linh càng tức giận hơn.Khốn kiếp, nếu như không phải sư muội của ngươi, ngươi thật dự định thấy chết không cứu?Úc Linh quay mặt qua chỗ khác, khó chịu nói: “Làm sao ta biết được?”Lữ Thiếu Khanh lười nói nhảm với cô nàng ma tộc này, hắn nhìn một vòng, không phát hiện tung tích Tiêu Y, hắn lại dò xét một phen, cuối cùng ra kết luận.Sư muội ngốc đã lên núi rồi.Phiền chết đi được.Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: “Ngươi ra ngoài đi.”“Dựa vào cái gì?” Nếu Úc Linh muốn ở lại bên ngoài thì nàng ta đã không đột nhiên theo vào.Con chim già bên ngoài rất khủng bố, Ung Y, Thiều Thừa đều là Nguyên Anh.Một khi thân phận nàng ta bại lộ, muốn chết cũng khó khăn.Tên trước mắt này mặc dù ghê tởm, nhưng không có sát ý với nàng ta, cũng không vạch trần thân phận của nàng ta.So với đợi hắn ở bên ngoài thì ở đây an toàn hơn.“Ta đã nói rồi, coi như ngươi chết, ta cũng phải nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta.”Úc Linh một lần nữa biểu đạt quyết tâm của mình, đánh chết cũng sẽ không đi ra ngoài.“Tùy ngươi vậy.” Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ngươi chết, đừng oán ta, ta cũng sẽ không đốt cho ngươi ngọn nến Nguyên Bảo nào đâu.”Úc Linh nghe vậy lại lộ ra vẻ tươi cười: “Ngươi chết, ta đốt nến Nguyên Bảo cho ngươi.”“Phì.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Úc Linh mắng: “Ngươi là loại nữ nhân độc ác nhất, dám trông ta chết.”Sau đó, hắn cảnh cáo nàng ta: “Đừng chọc ta bực mình, cẩn thận ta giết chết ngươi.”Úc Linh không nói lời nào, trong lòng không hề lo lắng vì lời dọa dẫm này.Mấy ngày nay, dù biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét nhưng nàng ta cũng phát hiện Lữ Thiếu Khanh không phải loại người không nói lý, cực kỳ hung ác.Chỉ cần đừng chọc hắn, không xung đột lợi ích với hắn thì hắn mặc kệ sự sống chết của ngươi.Còn với người của mình, tuy miệng mồm hắn ăn nói rất khó nghe, sẽ khiến người của mình tức chết nhưng sự quan tâm thật sự lại giấu tận đáy lòng.Ánh mắt Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo mấy phần phức tạp, tên này càng thực sự hiểu rõ hắn thì càng khó ghét hắn được.Không đuổi được cái đuôi này thì Lữ Thiếu Khanh cũng lười không để ý nữa, nếu thật sự đến mức phải chết người thì mọi người ai tự lo nấy vậy.Còn bây giờ, việc hắn phải làm là lên núi tìm sư muội ngốc nghếch đáng ghét.Mặc dù biết Tiêu Y bị truyền tống trận đưa đi nhưng hắn không dám tùy tiện đạp lên.Loại truyền tống trận này truyền tống đến địa điểm ngẫu nhiên, còn cao cấp hơn truyền tống trận đến vị trí xác định một chút.Đạp lên, chưa chắc đã truyền tống đến bên cạnh Tiêu Y mà có thể còn bị truyền tống đến nơi khác nguy hiểm hơn.Từ từ tìm vậy.Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn theo hướng lên núi, Thủ Tiên sơn sương trắng mịt mờ, cao vút trong mây, như một tòa tiên sơn thật sự, thần bí mà cường đại làm cho người ta kính sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận