Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 291 - Nhiệm vụ thăng liền ba cấp trong vòng nửa năm



Chương 291: Nhiệm vụ thăng liền ba cấp trong vòng nửa nămNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không nói hai lời, chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh.Đại sư huynh quá dọa người, phải gọi Nhị sư huynh tới ứng phó Đại sư huynh mới được.Tiêu Y đi đến trước cửa phòng Lữ Thiếu Khanh, đập cửa kêu lớn: “Nhị sư huynh, cứu mạng.”Gõ nửa ngày, Lữ Thiếu Khanh mới chậm rãi ung dung bước ra, đôi mắt nhập nhèm khiến người ta vừa nhìn là biết hắn đang ngủ thật.“Ồn ào quá.” Dường như Lữ Thiếu Khanh hơi gắt ngủ, thấy Tiêu Y liền mắng: “Cố ý đúng không? Có để cho người ta ngủ không hả?”“Có tinh thần như vậy thì đi tu luyện, đi viết tâm đắc đi, đừng tới làm phiền ta.”Tiêu Y rụt cổ lại, thận trọng nói: “ Nhị sư huynh, sư phụ và Đại sư huynh sắp lên đường rồi, huynh không đi tiễn họ sao?”“Không đi.” Lữ Thiếu Khanh càng tức: “Chỉ vì chuyện này mà tới ồn ào ta à?”“Muội ngứa da à? Hay ngứa đầu?”Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y, ánh mắt bất thiện, nhìn Tiêu Y từ trên xuống dưới như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay trừng trị nàng ta.“Đi đi mà, Nhị sư huynh, đi tiễn sư phụ và Đại sư huynh đi.”Tiêu Y vội kéo Lữ Thiếu Khanh ra ngoài.“Phải hơn nửa năm không gặp mặt đấy, huynh không nhớ họ à?”Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường, hất tay Tiêu Y ra: “Đừng kéo, ta tự đi, ai thèm nhớ bọn họ chứ?”Dù nói vậy nhưng cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng bước ra.Nhìn thấy Thiều Thừa và Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái nói với Kế Ngôn:“Vẫn chưa đi à?”“Đợi ta mời huynh bữa cơm tiễn đưa sao?”Kế Ngôn nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nhiên nói: “Ngươi lại đột phá?”Lời vừa nói ra tim Tiêu Y nhảy thót, nhanh vậy sao?Ngay cả Thiều Thừa cũng không kìm được nhìn Lữ Thiếu Khanh vài lần.Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không thể hiện thực lực của mình ra, dù là Thiều Thừa cũng không nhìn ra được gì.Chỉ có Kế Ngôn thân thiết với Lữ Thiếu Khanh nhất mới có thể mơ hồ có cảm giác này.Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không thừa nhận cũng không phủ nhận.Hắn chỉ nói một câu: “Đáng tiếc còn thiếu chút nữa, chờ đi, đến lúc đó ta sẽ hung hăng đánh với huynh một trận.”“Chờ.” Kế Ngôn quay người, dẫn đầu ngự kiếm phi không, để lại một câu nói: “Nhớ giám sát kỹ Tiểu Y tu luyện.”Sắc mặt Tiêu Y lại sụp đổ.Thiều Thừa thấy thế, mỉm cười, vỗ vỗ đầu Tiêu Y nói: “Đi theo Nhị sư huynh con tu luyện cho tốt nhé.”“Chúng ta đi một lát sẽ trở lại “Tiêu Y vẫy tay với Thiều Thừa và Kế Ngôn còn thấy Lữ Thiếu Khanh không hề có động tĩnh gì.Nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, nói chút gì đi.”Lữ Thiếu Khanh hữu khí vô lực phất phất tay, hô: “Đừng chết nhé, còn sống trở về.”Tiêu Y tức giận đến mức muốn cụng đầu hắn, không vui: “Nhị sư huynh, huynh có thể nói gì hay ho hơn không?”Sư phụ và Đại sư huynh đi giúp môn phái làm việc, không chừng rất nguy hiểm, huynh nói những lời này, không xúi quẩy sao?Lữ Thiếu Khanh xem thường: “Muội bảo ta nói gì đó thì ta nói, nói rồi lại trách ta nói khó nghe.”“Muội có bản thảo không đưa đây ta đọc cho.”“Không có bản thảo ta thích gì thì nói đó.”Tiêu Y đối mặt với lý lẽ đầy hùng hồn của Nhị sư huynh thật sự không cách nào phản bát.Tiêu Y cạn lời nhăn mặt với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh bóp mặt nàng ta một cái, hỏi: “Nhiệm vụ Đại sư huynh giao cho muội là gì?”Nhắc đến chuyện này, Tiêu Y lập tức nước mắt rưng rưng, muốn khóc.Nhiệm vụ Đại sư huynh giao cho nàng ta quá nặng.Nửa năm, thăng liền ba cấp, nào có dễ dàng như vậy.Tiêu Y trong lòng rất lo lắng.Đại sư huynh nói trừng phạt là sẽ trừng phạt thật.“Nhị sư huynh, huynh có cách gì không?”Tiêu Y sau khi nói ra nhiệm vụ Kế Ngôn giao cho nàng ta thì cõi lòng đầy mong chờ nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, cúi đầu rơi vào trầm tư.Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên.Tiêu Y căng thẳng: “Nhị sư huynh, huynh nghĩ ra cách rồi sao?”Lữ Thiếu Khanh không có trả lời vấn đề này, mà là nhìn thoáng qua chung quanh, hỏi: “Nữ nhân Tuyên Vân Tâm kia đâu?”Sau khi Tuyên Vân Tâm đến Thiên Ngự Phong thì biểu hiện rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.Ngày thường nàng ta đều ở trong phòng, rất ít khi ra ngoài.Chỉ có Tiêu Y thỉnh thoảng đến tìm nàng ta nói chuyện, còn về phần Lữ Thiếu Khanh, sớm đã đem nàng ta ném ra sau ót, từ lúc trở về tới giờ chưa từng đi tìm Tuyên Vân Tâm.Tiêu Y không vui, dậm chân, bĩu môi: “Nhị sư huynh, huynh định đi tìm Vân Tâm tỷ tỷ ân ái, cũng phải giúp muội giải quyết vấn đề trước chứ.”“Khốn kiếp!”“Xem ta thu thập muội như thế nào.”Tiêu Y mang theo mái tóc rối bời tới tìm Tuyên Vân Tâm.Tuyên Vân Tâm nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Y, nhịn không được hết sức ngạc nhiên.Mặt Tiêu Y nhăn nhó, tóc giống hệt một cái tổ chim.À, không phải là giống, mà chính là một cái tổ chim.Con chim Tiểu Hồng nằm trên đỉnh đầu nàng, nằm úp sấp trên đó ngủ rất tự nhiênKhóe miệng Tuyên Vân Tâm nhịn không được nở một nụ cười khẽ.Nàng ta tới Thiên Ngự Phong gần một tháng, hình như cả Thiều Thừa, Kế Ngôn, và tên hỗn đản Lữ Thiếu Khanh đều đã quên mất nàng ta rồi.Trong thời gian này, Tuyên Vân Tâm thậm chí chưa gặp mặt bọn họ lần nàoCũng chỉ có Tiêu Y thường đến tìm nàng ta, mang đan dược chữa thương cho nàng ta, lại sợ nàng ta buồn, nói chuyện với nàng ta.Tính cách Tiêu Y rất ngây thơ, đáng yêu, thẳng thắn, nên nàng ta nhịn không được cực kì yêu mến nàng.Trong lòng nàng ta dần dần dần xem Tiêu Y là muội muội của mình."Sao vậy?" Tuyên Vân Tâm giúp Tiêu Y chỉnh lại tóc, Tiểu Hồng vẫn nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý tới nàng ta.Tuyên Vân Tâm nhịn không được châm chọc một câu, quả nhiên chủ thế nào thì vật cưng sẽ như vậy.Chủ nhân nó không phải hạng tốt đẹp gì, con chim này cũng vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận