Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1188: Sắp đột phá

Chương 1188: Sắp đột pháChương 1188: Sắp đột phá
Sương mù màu đen nhúc nhích, giống như có sinh mệnh muốn khâu lại hai nửa cơ thể kia lại với nhau.
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, tia chớp màu đen gào thét lao ra, tiến vào trong sương mù màu đen, sương mù màu đen như bị tịnh hóa nhanh chóng tiêu tán trong không trung.
Trên thực tế là bị tia chớp màu đen thôn phệ.
Còn sau khi sương mù màu đen bị thôn phệ, tên Nguyên Anh kỳ bị Lữ Thiếu Khanh chém thành hai khúc dừng kêu thảm, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng biến mất, ngã trên mặt đất, cứ thế vẫn lạc.
Cùng với tia chớp màu đen cuốn đến quay trở về, một cỗ năng lượng tỉnh thuần tràn vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
"Móa nó!" Con mắt Lữ Thiếu Khanh trừng lớn, cảm giác khó có thể tin.
Cái này không khác gì mấy lúc hắn thôn phệ nguyên anh, cung cấp năng lượng tinh thuần cho hắn.
Từ Thánh Sơn đến đây, trên đường đi Lữ Thiếu Khanh trải qua không ít trận đại chiến, cũng đã hấp thu không ít năng lượng.
Đặc biệt là trong quả trứng màu đen cũng cướp được không ít từ miệng tiểu Hắc.
Hắc đã sắp tới bước đột phá rồi.
Hiện tại cỗ năng lượng tinh thuần bị hấp thu, mực nước trong ao đã được đổ đầy, hơn nữa còn có dấu hiệu tràn ra.
Lữ Thiếu Khanh không dám trì hoãn, nhìn thoáng qua Lận Vũ, một lần nữa biến mất.
Bên này Lận Vũ vừa mở to mắt đã thấy kẻ địch muốn giết ông ta bị đánh thành hai nửa, máu tươi vẩy ra.
Trong mắt ông ta một thanh niên áo lam tựa như thiên thân hạ phàm, không đợi ông ta kịp phản ứng, thanh niên áo lam cũng đã biến mất.
Tốc độ nhanh chóng khiến Lận Vũ suýt chút nữa tưởng rằng đang nằm mơ.
Tuy nhiên thi thể ngã trên mặt đất và mùi vị gay mũi nói cho ông ta biết, đây không phải mơ, chuyện vừa rồi là thật.
Mặc dù không biết vì sao thanh niên áo lam biến mất trong nháy mắt, nhưng đây không thể nghỉ ngờ là một cơ hội, cơ hội, Lận Vũ không dám trì hoấn, vội vàng một lần nữa điều động linh lực trong cơ thể chữa thương.
Bên này bắp chân Tiêu Y vẫn đang lắc lư nhìn Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một kiếm bổ kẻ địch cứu Lận Vũ.
Nàng vui vẻ nói với tiểu Hắc trên đỉnh đầu: "Tiểu Hắc, ngươi nhìn đi, ba ngươi là người như vậy đấu."
"Khẩu thị tâm phi, mạnh miệng mềm lòng, hắc hắc..."
Nói không nhúng tay vào, nhưng cuối cùng cũng vẫn ra tay.
"Ba ba, lợi hại!" Tiểu Hắc cũng nhìn thấy hành động của Lữ Thiếu Khanh, đứng lên, hưng phấn vỗ cánh phành phạch.
Tiêu Y dứt khoát nâng tiểu Hắc trong tay, nhân cơ hội giáo dục nó nói: "Tiểu Hắc, về sau ngươi đừng học theo ba ngươi, phải học theo sư thúc thông minh xinh đẹp của ngươi nhé..." Tiêu Y còn chưa nói xong lời, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đã lóe lên quay trở về phi thuyền.
"Nhị, Nhị sư huynh!”
Tiêu Y bị dọa đến mức suýt vứt tiểu Hắc từ trên thuyền xuống.
Vô thanh vô tức, rất dễ dọa chết người.
"Đừng làm phiền ta!" Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong lập tức tiến vào trong khoang thuyền.
Hành động như vậy, khiến một người ba thú không hiểu ra sao, mặt mũi tràn đầy sững sờ.
Tiêu Y rón rén đi đến cửa khoang thuyền, định xem thử bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng một cỗ khí tức cường đại từ bên trong mãnh liệt tràn ra. "AI"
Tiêu Y bị cỗ sức mạnh này đâm cho sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau.
May đây là dư ba khuếch tán, nếu nhằm vào nàng, lập tức có thể ép nàng thành bánh thịt rồi.
Vãi, Nhị sư huynh đang đột phá sao?
Tiêu Y mắt đầy sùng bái nhìn vào trong khoang thuyền, trên mặt viết to hai chữ.
Sùng bái!
Đại sư huynh đột phá, tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy.
Nhị sư huynh cũng không chịu tụt lại, giờ cũng sắp đột phá sao?
Tiêu Y vội vàng lui lại, xuất ra trường kiếm của mình bắt đầu hộ pháp cho Lữ Thiếu Khanh.
Con người cho dù mạnh mẽ đến đâu, thời điểm đột phá cũng là thời khắc yếu đuối nhất.
Lúc này nếu có người đến quấy nhiễu, rất dễ làm cho người ta tẩu hỏa nhập ma, đột phá thất bại.
Khi Lữ Thiếu Khanh bắt đầu đột phá, linh lực chung quanh tụ đến, như một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Tiếp đến, dòng suối nhỏ biến thành dòng sông, lại biến thành giang hà, phương viên vài dặm, linh lực trong vòng hơn mười dặm bị hấp thu mà tới.
Dường như nơi này có một vòng xoáy đang không ngừng hấp thu linh lực chung quanh tới.
Hấp lực cường đại quét sạch sành sanh tất cả linh lực quét trong vòng phương viên hơn mười dặm, tạo thành trạng thái chân không.
Tiêu Y nhìn lên linh lực xoay quanh trên bầu trời, linh lực nồng đậm đã hóa thành thực chất, linh lực màu xám trắng như tầng mây dày đặc áp xuống, cảm giác áp bách mạnh mẽ chạm vào mặt.
Điều này cũng làm cho người bộ tộc Nguyên Huyên khiếp sợ không thôi, nhìn thấy một màn này như thấy được thần tích, không ít người quỳ xuống đất cúng bái.
Tiêu Y nhìn tâng mây dày đặc bỗng nhiên kịp phản ứng, nàng không kìm được lo lắng.
"Linh lực nơi này có thể chỉ hấp thu được một lần nhỏ, Nhị sư huynh có thể có đủ linh lực đột phá không?"
Trước đó Kế Ngôn đột phá cũng phải hỏi Lữ Thiếu Khanh để lấy linh thạch, dựa vào linh lực trong linh thạch để đột phá, nhưng về sau Lữ Thiếu Khanh bố trí cho hắn ta mười đến tám cái Tụ linh trận mới có thể giải quyết vấn đề này.
Giờ Lữ Thiếu Khanh không có thời gian bố trí Tụ linh trận cho mình.
Nhưng nhìn thấy linh lực khổng lồ không ngừng tràn vào trong khoang thuyền, Tiêu Y bỗng nhiên lại cảm thấy mình không cần lo lắng.
"Nhị sư huynh mà, có gì có thể lo lắng. Linh lực nơi này không đủ, không phải huynh ấy còn có bốn vạn viên linh thạch sao?"
"Ai, buồn lo vô cới"
Nhị sư huynh làm việc xưa nay không cần người khác lo lắng.
Tiêu Y nói thâm: "Thậm chí còn không cần ta hộ pháp, giờ có ai đến quấy rối chứ?" Nhưng mà, Tiêu Y vừa mới nói xong, sau lưng vang lên tiếng cười làm người †a sợ hãi: 'Khặc khặc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận