Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 265 - Ngươi đoán xem



Chương 265: Ngươi đoán xemNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Nghĩa Khash và Hạ Chính Nhiên vui mừng quá đỗi.Giữa trung tâm vụ nổ, Tư Mã Quân quỳ một chân dưới đất, ngoại trừ khí tức toàn thân suy yếu nhưng vẫn còn thở.Quanh lão vẫn còn mảnh vỡ của mấy món pháp khí, xem ra nhờ số pháp khí này mà lão vẫn còn sống sót sau vụ nổ.Hạ Chính Nhiên nhịn không được mà cười lên ha hả: “Tốt, quá tốt rồi!”Tư Mã Quân là bằng hữu của lão ta, là đồng đội vào sinh ra tử.Lần này là Hạ Chính Nhiên lão ta mời Tư Mã Quân tới đối phó với Lữ Thiếu Khanh, nếu bị Lữ Thiếu Khanh giết ở đây thì trong lòng lão ta thế nào cũng băn khoăn.Đồng thời, trong lòng lão ta lại dấy lên đấu trỉ.“Chiêu vừa rồi của hắn lợi hại thế mà vẫn không thể giết được Tư Mã huynh, có nghĩa thực lực của hắn đang giảm xuống, chúng ta có cơ hội thắng rồi.”Tiêu Nghĩa Khánh nhìn Tư Mã Quân trong lòng rất nghi ngờ.Theo lý mà nói, Tư Mã Quân không thể sống sót được trong đợt tấn công này.Dù là có pháp khí hỗ trợ.Nhiệt độ cao kinh khủng và uy lực to lớn, dù là lão ta cũng không có lòng tin có thể ngăn cản được.Hạ Chính Nhiên đã tiến tới tiếp ứng cho Tư Mã Quân.Theo bản năng, Tiêu Nghĩa Khánh hô lên một tiếng: “Hạ huynh, cẩn thận một chút.”“Không cần lo lắng.”Nhưng Hạ Chính Nhiên vừa dứt lời, một vòng hàn quang lại xuất hiện trước mặt lão ta.Hạ Chính Nhiên vô cùng kinh hãi, không ngờ Lữ Thiếu Khanh không đi đối phó với Tư Mã Quân đang thoi thóp mà lại nhắm vào mình.Nhưng dù sao lão ta cũng là Kết Đan lâu năm.Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất nhanh, nhưng lão ta vẫn nương theo bản năng mà nhanh chóng phản ứng kịp.Vội vàng vung ra hai đạo pháp quyết.Hai quả cầu lửa nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, mang theo nhiệt độ nóng bỏng đập tới Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vung trường kiếm, hai quả cầu lửa nhẹ nhàng bị xẻ làm đôi.Nhưng Hạ Chính Nhiên đã tranh thủ chút thời gian Lữ Thiếu Khanh ngăn hai quả cầu lửa mà nhảy lên một cái thối lui lại đằng sau.Lữ Thiếu Khanh đuổi theo không tha, thấy Hạ Chính Nhiên đang sẵn sàng phản kích.Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hỏi: “Có người xúi giục ngươi đối phó với ta sao?”“Nếu ta đoán không lầm, thì đó là một nữ nhân mặc trang phục màu đỏ phải không?”Lời này của Lữ Thiếu Khanh như một đòn tấn công chí mạng, khiến cho Hạ Chính Nhiên biến sắc.Đồng thời, động tác trong tay cũng trễ lại một chút..Lữ Thiếu Khanh thấy thế, linh thức khổng lồ mãnh liệt lao ra như rắn độc nhắm thẳng vào Hạ Chính Nhiên.Hạ Chính Nhiên cảm nhận được cỗ linh thức khổng lồ này của Lữ Thiếu Khanh, lại lần nữa kinh hãi.“Ngươi, ngươi.”Lần này Hạ Chính Nhiên thật sự sợ hãi.Hắn đoán được mình là bị người khác xúi giục đến đây, còn có được linh thức khủng bố như thế.Lão ta biết mình đã trêu chọc nhầm người.Đấu chí vừa dấy lên lại lần nữa bị dập tắt.Lần này lão ta đã hoàn toàn mất đi đấu chí, không dám giao đấu với Lữ Thiếu Khanh nữa.Không nói hai lời, lão ta xoay người bỏ chạy.“Muốn đi sao? Muộn rồi!”Đã biết được đáp án, Lữ Thiếu Khanh cũng không nhiều lời nữa.Linh thức hung hăng tấn công Hạ Chính Nhiên, thân thể lão ta rung lên một cái rồi khựng lại, có vẻ đau khổThân ảnh Lữ Thiếu Khanh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Hạ Chính Nhiên, trường kiếm trong tay tỏa sáng, đâm mạnh một cái.Đầu Hạ Chính Nhiên bay lên cao, sắc mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ kinh ngạc và đau khổ.“Hạ, Hạ huynh!”Tiêu Nghĩa Khanh vạn phần hoảng sợ.Bên này, Lữ Thiếu Khanh không cho Hạ Chính Nhiên bất kỳ cơ hội nào, đưa kiếm khí nhập thể xoắn nát linh hồn của lão ta, giết lão ta một cách triệt để.Sau đó hắn không cần quay đầu lại, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí bắn vào trong cơ thể Tư Mã Quân đang quỳ dưới đất.Thân thể Tư Mã Quân run lên mấy lần, con ngươi giãn ra, cuối cùng hoàn toàn mất đi ánh sáng, thành một thi thể đang quỳ.Chỉ trong chớp mắt, Hạ Chính Nhiên và Tư Mã Quân đều chết đến mức không thể chết thêm.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh khóa chặt Tiêu Nghĩa Khánh.Ánh mắt bình tĩnh khiến cho linh hồn của Tiêu Nghĩa Khánh cũng phát run.Thật là đáng sợ.Có lẽ là vì đối mặt với cái chết đầu óc sẽ nhanh nhạy hơn.Lão ta cũng hiểu vì sao vừa rồi lại cảm thấy không hợp lý.Lão ta run rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Ngươi… ngươi vẫn cố ý giữ lại thực lực?”Mặc dù Hạ Chính Nhiên đã mất đi đấu chí, nhưng cũng không thể bị Lữ Thiếu Khanh xử lý một cách nhẹ nhàng như thế được.Giải thích duy nhất là, Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn che giấu thực lực.Nhưng mà, vì sao?Tiêu Nghĩa Khánh sợ hãi vô cùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.Hiện tại, trong ba người chỉ còn có mình lão ta.Sao không hoảng sợ chứ?Lão ta được Hạ Chính Nhiên mời tới, chỉ muốn tới giúp hảo hữu một tay, không ngờ lại đụng phải một gia hỏa giả heo ăn thịt hổ.Theo bọn họ thấy, mặc dù Lữ Thiếu Khanh có chút thực lực nhưng trước mặt ba cao thủ Kết Đan kỳ thì chút thực lực này không thể chịu nổi một kích.Hiện tại, xem ra cả ba người bọn họ đều sai rồi.Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, thực lực ba người bọn họ mới là không chịu nổi một kích.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh trông rách nát phế phẩm thế thôi.Nhưng khí tức của hắn vẫn không hề suy yếu, vẫn khiến cho người ta sợ hãi.Đối mặt với Tiêu Nghĩa Khánh, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười hỏi: “Ngươi đoán xem?”Ba tchữ này khiến cho khí huyết của Tiêu Nghĩa Khánh suýt chút nữa là xông ngược lên đỉnh đầu, nôn ra ba lần.Đến lúc này rồi còn vô sỉ thế nữa?Nói thật chết được sao?Nhìn Lữ Thiếu Khanh vẫn bình tĩnh, Tiêu Nghĩa Khánh đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, miễn cưỡng ép mình nở nụ cười.Vẻ mặt tươi cười này là cố nặn ra, rất khó coi, nhưng lúc này lão ta còn nặn ra nổi cũng là không dễ.Lão ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lẽ công tử, giữa chúng ta hẳn là có hiểu lầm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận