Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1719

Chương 1719Chương 1719
Mặc dù giữa các thế lực lớn nhỏ giữa lục đục với nhau, nhưng không thể phủ nhận là liên minh liên hợp lại có thực lực cường đại, có sức ảnh hưởng rất lớn.
Lên làm minh chủ liên minh này cố nhiên sẽ rất vất vả, thậm chí nguy hiểm, nhưng nguy hiểm và lợi ích luôn đi đôi với nhau.
Làm minh chủ, lợi ích với Nhan Hồng Vũ vô cùng lớn.
Phải xem Nhan Hồng Vũ có một lần nữa dám gánh chịu áp lực, làm minh chủ không.
Nhan Hồng Vũ quyết định từ bỏ, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu nữa.
Nhan Hồng Vũ theo bản năng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh tỉnh táo, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh.
Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên trấn định lại, cũng cảm thấy áp lực nhỏ đi.
Cuối cùng, nàng ta cắn răng, quyết định đáp ứng: "Chư vị tiền bối, đạo hữu nếu như không chê, ta nguyện ý thử một chút."
"Quá tốt" Đám Hóa Thần Ôn Thương vui mừng.
Tiếp theo dẫn đầu hô to: "Ra mắt minh chủ!"
"Ra mắt minh chủ!"
Ở Hoàng thành tuôn ra âm thanh điếc tai nhức óc, vang vọng chân trời.
Nhan Hồng Vũ bị âm thanh điếc tai nhức óc chấn động đến tâm thần khuấy động, trong lòng cũng sinh ra một cỗ hào hùng: "Ta nhất định sẽ dẫn dắt mọi người đánh lui ma tộc, bảo vệ gia viên chúng ta”
Đám Hóa Thần Ôn Thương trong lòng buông lỏng, bà nội nó, cái mạng nhỏ có lẽ được bảo vệ rồi nhỉ?
Nha đầu ngươi không biết nhân tình của ngươi khủng bố đến mức nào đâu.
Đám người Ôn Thương trong mong nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nói với đám Hóa Thần Ôn Thương: "Rất tốt, hi vọng các ngươi đừng quên lời mình nói."
"Công tử yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết sức phụ trợ minh chủ, tuyệt đối sẽ không để công tử thất vọng."
"Được, lấy đạo tâm ra thề đi, từng người một."
"Ai nha! Thật mệt mỏi nhai!" Lữ Thiếu Khanh hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đi đến trước mặt Tiêu Y.
Tiêu Y nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, con mắt ngập nước, sợ hãi hô một tiếng: "Nhị sư huynh."
Tiêu Y không giây phút nào không nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh, nghĩ đến vị sư huynh như ca ca này.
Đến lúc này nàng ngược lại có mấy phần khiếp đảm, loại khiếp đảm giống như người xa quê nhiều năm chưa về đột nhiên về đến nhà, gặp được thân nhân của mình vậy.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay búng trán Tiêu Y một cái: "Đi lâu như vậy vẫn là Nguyên Anh kỳ à?"
"Có mất mặt không hả? Ra ngoài đừng nói muội là sư muội ta, ta không thể bị mất mặt như vậy được đâu."
Cảm giác quen thuộc khiến tim Tiêu Y lập tức ấm lại.
Mặc dù là bị mắng, nhưng nàng lại cười, cảm giác xa lạ lập tức biến mất.
Tiêu Y vui vẻ le lưỡi: "Muội có thế đâu..."
Lời còn chưa nói hết, linh lực trong cơ thể nàng bỗng nhiên lăn lộn phun trào, như nước đun sôi vậy.
Còn chung quanh bắt đầu nổi gió, trên bầu trời mây đen bắt đầu hội tụ, mơ hồ có thiểm điện xẹt qua.
Quản Đại Ngưu trợn mắt hốc mồm, khó có thể tin: "Muốn đột phá?"
Không sai, trên bầu trời chính là kiếp vân hội tụ.
Linh lực trên người Tiêu Y không ngừng phun trào, nàng sắp đột phá.
Nhiều năm không gặp đột nhiên nhìn thấy Nhị sư huynh, tim Tiêu Y lập tức trở nên an tâm, đột phá cũng liền thuận lý thành chương.
Tiêu Y cười hì hì nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta đi độ kiếp trước đã."
Tiêu Y bay về phía xa, mấy người Lữ Thiếu Khanh cũng đi theo sau đứng xa nhìn.
Phương Hiểu nhìn Tiêu Y ở xa xa, Tiêu Y, ánh mắt lóe lên một tia hâm mộ, nhịn không được nói: "Vượt qua thiên kiếp, Tiểu Y muội muội có thể được coi là Hóa Thần trẻ tuổi nhất rồi nhỉ?"
Đúng là thiên tài!
Tính toán thời gian, Tiêu Y cũng chừng bốn mươi tuổi, tuổi đời này là Hóa Thần, đủ yêu nghiệt rồi.
Mặc dù nói những năm này mọi người đột phá đều trở nên nhanh, hơn nhưng giống như Tiêu Y thì thế gian hãn hữu, ít càng thêm ít.
Tuy nhiên khi Phương Hiểu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bên cạnh, nàng ta không muốn nói nữa, thậm chí hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.
Người bên cạnh còn không hợp thói thường hơn, còn đáng sợ hơn.
Cả nhà Thiên Ngự Phong đều là thiên tài đáng sợ, có lẽ cũng chỉ có sư phụ là hơi tụt lại sau.
Quản Đại Ngưu lại đột nhiên mở miệng: "Độ kiếp là chuyện đáng sợ nhất, đừng lạc quan như vậy."
Vãi!
Lữ Thiếu Khanh giận dữ, trong lúc nhất thời không để ý đến miệng quạ đen của tên mập chết bầm bên cạnh này rồi!
"Tên mập chết bầm, ta không đánh ngươi là ngươi liền dám nói hươu nói vượn đúng không?”
"Ta phải đánh chết miệng quạ đen ngươi trước đất"
Quản Đại Ngưu ngửi được mùi nguy hiểm hoảng hốt, vội vàng lui lại, giọng nói sắc bén: "Ngươi dám?”
Sau khi nói xong, linh lực đã sớm vận chuyển trong cơ thể trong nháy mắt bộc phát.
Phương Hiểu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một đạo lưu quang xẹt qua chân trời, Quản Đại Ngưu đã biến mất khỏi †âm mắt của nàng ta.
Phương Hiểu không kìm được sợ hãi thán phục: "Quả nhiên rất nhanh!"
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng: "Nhanh? Nam nhân quá nhanh cũng không tốt!"
Sau khi nói xong, vung tay lên, Phương Hiểu chỉ cảm thấy không gian chung quanh tạo nên gợn sóng, Lữ Thiếu Khanh phóng ra một bước, như xuyên thẳng qua hư không, biến mất trước mắt nàng ta.
"Tên mập chết bâm, ta xem ngươi trốn đi đâu."
Tốc độ của Quản Đại Ngưu cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy đi ngoài vạn dặm.
Nhìn thấy tốc độ của mình nhanh như vậy, Quản Đại Ngưu không kìm được lộ ra nụ cười, trong lòng âm thầm đắc ý.
Thậm chí hăn ta vừa chạy vừa gật gù đắc ý: "Quản Đại Ngưu ta sẽ không dễ dàng bị ngươi thu thập nữa đâu."
"Dù ngươi là Luyện Hư kỳ cũng không được. May mắn ta sớm đã có chuẩn bị, bằng không hôm nay lại bị tên khốn kiếp ngươi bắt nạt rồi." "Hừ, từ hôm nay trở đi, ta xem ngươi làm thế nào bắt nạt được ta? Haha."
Nhưng mà hắn ta vừa dứt, giọng của Lữ Thiếu Khanh đã vang lên sau lưng hắn ta: "A, cái miệng quạ đen này của ngươi cũng hữu hiệu với chính mình à?”
Quản Đại Ngưu kinh hãi, một luồng hơi lạnh bay thẳng trán, linh lực trong cơ thể vận chuyển bộc phát như không cần tiền, định một lần nữa gia tốc.
Nhưng mà không gian chung quanh đã bị phong tỏa, Quản Đại Ngưu cảm thấy mình như rơi vào trong vũng bùn, muốn bước ra một bước cũng phải tốn sức lực cực lớn.
Đồng thời, áp lực cực lớn đánh tới, như một ngọn núi lớn đè lên người hắn †a, khiến bước đi của hắn ta vô cùng khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận