Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2158: Chương 2158

Chương 2158: Chương 2158Chương 2158: Chương 2158
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kế Ngôn nhìn mọi người một cái, trực tiếp rời khỏi nơi này. Tiêu Y thì kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, sao rồi?”
“Sư nương các nàng đầu?” Thiều Thừa ở một bên nghe lén cũng không kìm được xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không tìm được người, nghe ngóng, cũng tìm được nơi xảy ra chiến đấu nhưng đã kết thúc từ sớm rồi.”
Nhìn thấy vẻ ảm đạm của Thiều Thừa, Lữ Thiếu Khanh an ủi Thiều Thừa:
“Sư phụ yên tâm đi, không thấy thi thể của sư nương các nàng.”
“Chắc không phải đã bị đánh thành bã vụn đâu, khả năng rất lớn là bị bắt làm tù binh.” “Không chết được.”
Thiều Thừa liếc mắt: “Ngươi đừng nói chuyện.”
Thiều Thừa rất buồn bực thở dài, qua một hồi lâu sắp xếp xong tâm trạng liền hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiếp theo làm thế nào?” Kế hoạch đại náo ở đây, dự định để An Thiên Nhạn và Hạ Ngữ biết bọn hắn đã tới đây thất bại.
Thiều Thừa chỉ có thể hỏi Lữ Thiếu Khanh kế hoạch tiếp theo.
Thực lực của ông cũng không giúp được một tay, chỉ có thể dựa vào đồ đệ.
Lữ Thiếu Khanh không có quá nhiều lo lắng, có Hợp Thể kỳ Kế Ngôn bên cạnh, lòng tự tin có đủ.
Hắn an ủi Thiều Thừa: “Yên tâm đi, đến lúc đó đi tìm Mộc Vĩnh đòi người.” Thiều Thừa nhớ tới lời Tiêu Y đã nói, lo lắng: “Mộc Vĩnh không có âm mưu gì nhằm vào con đấy chứ?”
“Tiểu tử kia, ta thấy không giống người tốt.”
Lữ Thiếu Khanh không lo lắng: “Có Đại sư huynh ở đây, sợ cái gì?”
Gió to sóng lớn gì chưa từng thấy chứ?
Chỉ là Mộc Vĩnh, sợ cọng lông. Lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại bằng Tế Thần, Xương Thần sao? Mộc Vĩnh chẳng qua chỉ là một ma tộc, ghê gớm lắm thì cũng chỉ là con riêng của Thánh Chủ.
Thiều Thừa nghĩ cũng phải, có Hợp Thể kỳ Kế Ngôn ở đây, rất nhiều chuyện không còn đáng sợ nữa.
“Được, đến lúc đó đi tìm hắn xem có phải hắn làm không.” Trong lòng Thiều Thừa sát ý cuồn cuộn, người thành thật chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không nhất định phải đánh chết Mộc Vĩnh. “Oel” Giản Bắc nôn khan đi tới: “Đại cal”
Thiều Thừa hơi đỏ mặt, không có mặt mũi ở đây nữa, vội vàng rời đi.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào? Ấn ngon không?”
“Tay nghề sư phụ ta không tệ đấy chứ?”
Sắc mặt Giản Bắc trắng nhợt, càng thêm muốn ói.
Hắn ta e ngại nhìn qua hướng Thiều Thừa biến mất: “Tay nghề tiền bối, thật sự...” Giản Bắc cũng không biết dùng từ ngữ gì để hình dung. Đại tiệc chuẩn bị mấy ngày trời, sắc hương đều đủ, duy chỉ có hương vị không dám lấy lòng.
Còn lợi hại hơn cả độc dược. Suýt chút fcLjjh đã diệt sạch mấy người bọn hắn.
Trong lòng Giản Bắc còn sợ hãi: “Đại ca, vì sao ngươi không nói với ta, tay nghề tiền bối tốt như vậy?”
“Tay nghề sư phụ ta tốt như vậy, ta sẽ tới đầy khoe khoang sao? Con người ta Khiêm tốn lắm.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Giản Bắc: “Ngược lại là ngươi, ngươi dẫn một đám người chạy tới nơi này ăn chực xong rồi còn nói lý lẽ?”
Tiêu Y khinh bỉ theo: “Đúng vậy, ta đã từng nói rồi, bản thân ngươi còn nói gì mà tay nghề tiền bối nhất định phải nếm thử, tu luyện không ăn đồ ăn thì tu luyện uống phí.” Giản Bắc muốn khóc cũng không có lý do để khóc, tất cả đầu do mình tự tìm.
Giản Bắc che ngực nói: “Đại ca, chúng ta tới nơi này là muốn nói cho ngươi, cẩn thận ma tộc muốn gây chuyện.”
Nói đến chính sự, sắc mặt Giản Bắc nghiêm túc: “Lúc đầu định hòa đàm vào ba tháng sau, đã bắt đầu sớm hơn rồi.”
“Mấy ngày trước đại diện các thế lực lớn nhỏ Trung Châu đã tiến hành đàm phan với ma tộc, mà tã thảy chuyện này nghe nói đầu là do Mộc Vĩnh yêu cầu tiến hành sớm.” Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia muốn làm gì?
Lữ Thiếu Khanh hỏi Giản Bắc: “Nhà ngươi không bị gọi đi họp sao?” “Phụ thân ta đi.”
“Không truyền chút tin tức gì về sao?”
Giản Bắc lắc đầu: “Không có, ta không cách nào liên hệ được với phụ thần ta.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức trịnh trọng nhắc nhở Giản Bắc: “Cần thận một chút, Mộc Vĩnh rất hèn hạ.”
“Lỡ như cha ngươi bị giết chết, ngươi biết đi đâu khóc đây?”
“Phì!” Giản Bắc muốn nhổ vào miệng Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, ngươi đừng nói lung tung, ta sợ.”
“Ngươi sợ cái gì?” Lữ Thiếu Khanh bu môi: “Ta cũng không phải Quản Đại Ngưu.” Quản Đại Ngưu lúc này lại gần: “Cái gì?”
Sau khi tìm hiểu rõ một phen, cũng nghiêm túc nói với Giản Bắc: “Rất có lý, ma tộc không giữ tín nghĩa đâu, không chừng cha ngươi thật sự sẽ bị...”
Đệch!
Giản Bắc sốt ruột.
Lữ Thiếu Khanh có thể nói, nhưng Quản Đại Ngưu không thể được.
Cái miệng đó, cực kì độc. Giản Bắc nhào tới, hung tợn quát: “Ngươi câm miệng cho ta”
Tiêu Y thì có chút bận tâm hỏi: “Nhị sư huynh, huynh định làm như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Còn có thể làm gì?”
“Đi hỏi rõ ràng chứ sao.” Đúng như trước đó đã nói, có Kế Ngôn ở đây, Lữ Thiếu Khanh có đủ tự tin. Đánh không lại, còn chạy không thoát sao?
“Được rồi, hai người các ngươi đừng gây rối ở đây nữa.” Lữ Thiếu Khanh ngăn cản Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu hai người: “Mang ta đi tìm bọn hắn đi.”
“Bọn hắn họp ở đâu?”
Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh lòng có cảm giác ngẩng đầu lên.
Bầu trời xa xăm, một khe hở màu đen xuất hiện, như mắt ác ma mở ra, nhìn xuống đại địa, một cô khí tức quỷ dị lạnh lẽo như hàn phong thổi qua Nhữ thành.
Khe hở màu đen dài tới mấy chục dặm, rộng vài dặm, hẹp dài mà bén nhọn, giống con mắt át ma lộ ra ánh mắt âm lãnh, lại giống như ác ma mở miệng, âm u kinh khủng như có thể thôn phệ hết thảy. Khe hở màu đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời xa xôi, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở Nhữ thành.
Tất cả tu sĩ ngấng đầu lên, nhìn khe hở màu đen kinh khủng, trong lòng rất nhiều người sinh ra sợ hãi theo bản năng.
Giống như bản năng tiềm phục trong cơ thể, nhìn thấy khe hở màu đen liền lan tràn nỗi sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận