Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1665

Chương 1665Chương 1665
Nghĩ một lát, Lữ Thiếu Khanh lại tìm một tảng đá, một kiếm san phẳng, rồi nhết vào bên dưới Ngô Đồng Thần Thụ, coi như làm xong một cái giường đơn giản.
"Không có võng, đơn giản một chút đi"
Bên này Lữ Thiếu Khanh chưa thanh tịnh được bao lâu đã có người tới.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở đâu?"
Người tới chính là Thái Cửu, Thái Cửu tìm đến nơi này phát hiện ra Lữ Thiếu Khanh lập tức mừng rỡ khôn nguôi: "Lữ sư huynh, huynh về rồi?"
Lữ Thiếu Khanh ngắm nàng ta một chút rồi nói: "Đừng nói ra, ngươi cứ coi như ta chưa về đi." Thái Cửu ngạc nhiên hỏi lại: "Vì... vì sao?"
Nàng ta còn chưa giao tiếp với Lữ Thiếu Khanh nhiều, chưa quen với hắn.
"Nếu để cho Chưởng môn biết, không phải ông ấy sẽ bắt ta đi làm việc sao?"
Lý do giản dị tự nhiên của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Thái Cửu không biết nói gì cho phải.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh về rồi, trong thâm tâm nàng ta cảm thấy vô cùng an tâm, Lữ Thiếu Khanh đã là Hóa Thần, có hắn tọa trấn, nàng ta cảm thấy an toàn vạn phần.
Nhưng Thái Cửu biết, đương nhiên Doãn Kỳ cũng biết.
Mà Doãn Kỳ lại không nghe lời như Thái Cửu, lúc này nàng mới nói cho sư phụ tin tức của mình. Cơ Bành đã biết, đương nhiên Chưởng Môn Ngu Sưởng cũng biết.
Cho nên, không quá hai ngày sau, Ngu Sưởng trực tiếp giết tới cửa.
"Tiểu tử giỏi lắm, không ngờ ngươi lại trốn ở đây lười biếng."
Ngu Sưởng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang thoải mái nhàn nhã nằm thì giận không chỗ nào phát tiết.
Sao tiểu tử này lại lười đến như thế?
Rõ ràng có một thân đầy năng lực lại đi chọn làm cái đồ lười.
"Mau đi hỗ trợi"
Đánh bại Quy Nguyên Các, tiếp thu các thực lực quy nguyên, có nhiều việc liên quan lắm, Chưởng môn ông ấy loay hoay đến mức chân không chạm đất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Ngu Sưởng thì hết sức kỳ quái: '"Chưởng môn, ngài làm gì vậy?"
"Ngài nhàn rỗi lắm à? Sao ngài lại đến quấy rối con rồi?"
"Chớ có lười biếng, thân là Chưởng môn lại không làm việc đàng hoàng gì hết, sao ngài có thể dẫn đầu phái Lăng Tiêu tiếp tục tiến lên đi về phía huy hoàng?"
"Ngài còn không hấp thụ được kinh nghiệm từ vết xe đổ của Quy Nguyên các sao?"
"Chính vì Chưởng môn Quy Nguyên Các quá lười nên mói có kết cục này đó."
Ngu Sưởng tức đến méo mũi.
Ông ấy hỏi lại: "Làm sao? Bây giờ ngươi là Hóa Thần rồi, thực lực mạnh hơn ta rồi, có thể dạy dỗ ta rồi hả?"
"Ngươi lười biếng mà còn nói ta hùng hồn đầy lý lẽ thế à?" Ta lười sao?
Ta bận đến mức sắp nổ tung rồi, ngươi còn nói ta lười biếng, không làm việc đàng hoàng?
Ngươi phản rồi.
Ngu Sưởng chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không ông ấy sẽ phải đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận ra trò.
Tên tiểu hỗn đản này, không đánh không dược.
Nhưng nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm nhàn nhã Ngu Sưởng rất phiền muộn.
Ông ấy muốn đánh Lữ Thiếu Khanh cũng không có được thực lực ấy.
Ngu Sưởng chẳng biết làm sao, nhưng nhìn Lữ Thiếu Khanh thoải mái nhàn nhã, ông ấy lại hỏi: "Tiểu tử, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
"ổn chưa?"
Tổ sư Kha Hồn hiện còn đang bế quan, sau trận chiến kia với Hề Ung, Kha Hồng bị thương nghiêm trọng, đoán chừng không mấy mấy năm rất khó mà khôi phục được.
"Đã nói rồi, đau lòng đấy, nhất định phải có một trăm triệu linh thạch mới có thể ổn được."
Lữ Thiếu Khanh xòe tay ra với Ngu Sưởng: "Chưởng môn, ngài cho con chứ?"
Ngu Sưởng hậm hực nói: "Ta muốn cho ngươi một trăm triệu cái chùy."
Ngoài mặt thì tỏ vẻ không có gì nhưng trong lòng vạn phần chấn kinh.
Kha Hồng bị thương còn chưa khỏe, Lữ Thiếu Khanh đã nhảy nhót tưng bừng. Rôt cuộc tiểu tử này còn có bao nhiêu bí mật lớn không cho chúng ta biết?
Sào Diễn, Hề Ung đều chết trong tay Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với hai vị Hóa Thần vùng vẫy giấy chết, Ngu Sưởng không tin Lữ Thiếu Khanh không bị thương.
Nhưng bây giờ xem ra không có vết thương nào, chỉ có thể nói rõ Lữ Thiếu Khanh bị thương không nặng.
Hoặc có thể là, hiện tại Lữ Thiếu Khanh chỉ là con vịt chết mạnh miệng.
Ngu Sưởng không nhịn được mà lo lắng hỏi: "Tiểu tử, thương thế của ngươi đã lành rồi ư?"
"Tuyệt đối không nên cố gắng chống đỡ, tránh để lại tai họa ngầm."
Mặc dù hắn khiến mình tức gân chết nhưng dù sao cũng là bảo bối trong môn phái mình, thân là Chưởng môn, ông ấy không thể không quan tâm.
Lo lắng của Ngu Sưởng khiến cho Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, võ vỗ ngực mình nói: "Yên tâm đi, không xem thử xem con là ai?"
Ngu Sưởng nghiến răng, cảm giác thèm đòn này quá ghê tởm.
"Vết thương đã lành, đi hỗ trợ làm việc đi."
"Không đi!" Lữ Thiếu Khanh quả quyết từ chối, thậm chí còn đổi một tư thế thoải mái hơn ngay trước mặt Ngu Sưởng, nói: "Chưởng môn, ngài chưa từng nghe nói đến tĩnh dưỡng sao?"
"Hiện tại con đang tĩnh dưỡng."
Ngu Sưởng nhíu mày. Tên tiểu hỗn đản này há miệng một cái là vô cùng giảo hoạt: "Loạn hết cả rồi!" Cuối cùng, ông ấy dứt khoát uy hiếp: "Ngươi không đi hỗ trợ làm việc, ta sẽ bảo tổ sư tới mời."
Sau đó, ông ấy lại nhắc nhở hắn: "Hiện tại tổ sư đang bị thương nghiêm trọng."
"Hèn hạ!" Lữ Thiếu Khanh cực kỳ bất đắc dĩ, sao Chưởng môn lại hèn hạ như thế?
Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc nói: "Chưởng môn, ngài càng ngày càng giống với lão gia hỏa Nghiêm Thuần kia, đều là hèn hạ như nhau. Phái Lăng Tiêu, ăn dược hoàn."
Ngu Sưởng âm thầm hừ một tiếng, âm thầm đắc ý. Ta tốt hơn Nghiêm Thuần nhiều.
Ông ấy bước lại hai bước, trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: "Nói chuyện vô nghĩa, dậy maul" Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao, hắn cũng không thể để tổ sư tới đây tìm mình được, dù sao thì ngài cũng lớn tuổi thế rồi.
"Chưởng môn, ngài muốn con làm gì? Ngài nói đi, con sẽ suy tính một chút."
"Tới Quy Nguyên Các tọa trấn, ở Quy Nguyên Các vẫn còn không ít người còn đang làm loạn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận