Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1918

Chương 1918Chương 1918
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Công tử?” Mặc Đăng cười lạnh liên tục: “Thiên Vương lão tử tới cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Hắn ta không nhanh không chậm theo sau, rất nhanh đã đi tới trước mặt nhóm người Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta nhìn thấy Vương Cảnh Sơ cung kính đối với mấy người trẻ tuổi, cười lạnh một tiếng: “Thứ đồ gì?”
“Đường đường là trưởng lão Hổ tộc mà đi cung cung kính kính với mấy tiểu súc sinh lông mọc chưa đủ dài này à?” “Tiểu súc sinh?” Tiêu Y nổi giận, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ta có thể mắng hắn không?”
“Mắng cái gì mà mắng.” Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút: “Chúng ta là người có lễ phép.”
Mặc Đăng cười lạnh càng thêm lợi hại, súc sinh vô loài. Không đợi hắn ta lên tiếng Lữ Thiếu Khanh tiếp tục giáo huấn Tiêu Y: “Đối với loại người bất lịch sự này, trực tiếp đánh chết.”
Mặc Đãng ngạc nhiên. Ngạc nhiên qua ổi, lập tức giận dữ: “Giỏi, giỏi, lâu lắm rồi chưa gặp tiểu súc sinh đáng ghét như vậy, giết!” “Ai nha!” Lữ Thiếu Khanh cũng nổi giận, ta còn chưa mắng ngươi, ngươi lại còn dám tiếp tục mắng chửi người?
Có biết lịch sự không vậy? Nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên thả Tiêu Y ra, trước khi đánh chết hắn ta phải để hắn hả giận đã.
“Mắng hắn!”
“Được!” Tiêu Y vui vẻ lĩnh mệnh, mới vừa rồi bị Nhị sư huynh ghim, giờ phải tranh thủ thời gian lập công chuộc tội.
Tiêu Y chỉ vào Mặc Đãng nói: “Lão điểu, đưa cái đầu chim của ngươi qua đây để ta chém ngươi mười kiếm tám kiếm.”
“Mặc Nha tộc cứt chóa gì, có mặt mũi tự xưng là hậu duệ Kim Ô à?”
“Ngươi cho rằng cứ dáng dấp màu đen thì là hậu duệ Kim Ô à? Không biết xấu hổ, nào, để ta chém chết ngươi.”
“Mặc một thân màu đen, giả làm cao thủ? Ngươi còn chẳng có phong phạm cao thủ bằng tiểu Hắc nhà ta đầu.”
Tiểu Hắc ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt khinh miệt nhìn Mặc Đăng.
Bị tiểu tử tiểu bối nhục mạ như vậy, Mặc Đăng tức điên lên.
Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng: “Chết đi cho tai”
Hắn ta vung tay lên, cuồng phong gào thét, như bức tường lấp kín hung hăng nện về phía Tiêu Y.
Hận không thể đập Tiêu Y thành thịt muối. Thực lực Mặc Đăng cao hơn Vương Cảnh Sơ một tiểu cảnh giới, đã đạt đến Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng năm.
Vương Cảnh Sơ ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Công tử cẩn thận, thực lực của hắn mạnh hơn ta.”
Tiêu Y dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Vương Cảnh Sơ, ngữ khí kéo thật dài: “Mạnh hơn ngươi à?”
“Vậy cũng rất mạnh đấy nhỉ.” Vương Cảnh Sơ trong lòng tức giận, dáng dấp đáng yêu ngọt ngào, nói chuyện tuyệt đối không hề đáng yêu.
Sao ngươi còn chưa bị người ta đánh chết vậy?
“Vẫn nên cẩn thận một chút.” Nhưng Vương Cảnh Sơ còn chưa nói xong, nơi xa đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mặc Đãng.
Vương Cảnh Sơ theo tiếng kêu nhìn lại, dọa đến tê cả da đầu.
Mặc Đãng lộ ra bản thể, nhưng một đôi cánh bị đồng loạt chặt đứt, thành con chim không cánh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đôi cánh chim rơi xuống, thuận tay giảo sát hóa thnahf huyết vũ đầy trời, cần thận cảm thụ một chút.
Năng lượng trên đó chậm rãi tiêu tán giữa trời đất.
Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu: “Rất tốt!”
Vương Cảnh Sơ sợ hãi.
Hình như, mạnh hơn so với trước đó.
Mặc Đãng chấn kinh, hắn ta ngốc ngốc nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, gào thét lớn: “Không thể nào, ngươi, ngươi làm sao lại mạnh như vậy?” Rõ ràng hắn ta cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh không khác mình là mấy, vì sao vừa đối mặt hắn ta đã không chống đỡ được rồi?
Là vũ khí của đối phương rất sắc bén hay là mình quá cùi bắp?
“Không phải ta mạnh, là ngươi quá cùi bắp.”
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng giơ Mặc Quân kiếm lên, người Mặc Nha tộc, nên giết!
Ánh sáng chói mắt bao phủ Mặc Đăng. Kỳ thành!
Trên bầu trời, Toàn Diệu Vương Khuyển tộc cảm nhận được áp lực lớn lao.
Đối thủ của hắn ta là Tộc trưởng Ưng tộc, Doanh An. Hai người đầu là Luyện Hư hậu kỳ, cảnh giới tầng chín, đánh có qua có lại, tương xứng.
Toàn Diệu mười năm trước mới tiến vào Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Nhưng Doanh An đã sớm đột phá cảnh giới tầng chín, thực lực mạnh hơn hắn ta. Sau khi hai bên chiến đấu hơn mười ngày, hắn ta bắt đầu rơi vào hạ phong.
Hiện tại đã cảm nhận được áp lực lớn lao, cứ tiếp tục thế cục như thế này, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ thua.
Một khi hắn ta thua, Kỳ thành chắc chắn sẽ hoàn toàn luân hãm.
Kỳ thành luân hãm không sao, hắn ta không quan tâm, hắn ta sợ là mình thua rồi thì có chết không.
Mấy ngày trước đã chết ba Luyện Hư kỳ, ngầm lại vần thấy đáng sợ.
Ngay vào lúc Toàn Diệu còn đang lo lắng, bỗng nhiên có người cười haha: “Haha, Toàn Diệu, ngươi còn chưa nhận thua sao?”
Một đường hàn quang bất ngờ xuất hiện sau lưng Toàn Diệu, khí tức mạnh mẽ khiến vẻ mặt hắn ta thay đổi. "Cảnh, cảnh giới tầng chín?" Toàn Diệu không nói nhiều lời, lập tức rút lui, nhưng đã muộn.
"Phụt!"
Hàn quang xuyên qua người hắn ta, bắn ra từ trước ngực. Giờ phút này Toàn Diệu mới nhìn rõ thứ gì vừa đánh lén mình.
Một sợi lông chim màu đen, bên trên toả ra khí tức mạnh mẽ, khiến tỉnh thần hắn ta sụp đổ.
Mà sau khi hắn ta nhìn rõ người vừa xuất hiện, trong lòng thận chí đã tuyệt vọng. "Mặc Họa, không ngờ là ngươi?"
"Ngươi, ngươi thế mà cũng đạt tới cảnh giới tầng chín?" Người đến không phải ai khác mà chính là tộc trưởng Mặc Nha Tộc, vua của Tẩu Thú Tộc, Mặc Họal
Mặc Họa ha ha cười, nói với Doanh An: "Doanh tộc trưởng, đợi đã."
Vóc người Doanh An cao gây, gương mặt tuyệt đẹp mang theo khí chất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, ác liệt vô cùng. Nàng ta lạnh lùng nhìn Mặc Họa, chậm rãi mở miệng: "Lý dol"
Dáng vẻ cao quý, giống như Mặc Họa mà không cho nàng ta một lý do hợp lý, nàng ta vân sẽ ra tay. Trên gương mặt Mặc Họa mang theo nụ cười tự tin, tựa như tất cả đều nằm trong kiểm soát của mình: "Thực lực của Toàn Diệu không yếu hơn ngươi là bao, nhỡ đầu hắn ta liều mạng, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Doanh An cau mày: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng phải nói sẽ giết hết bọn chúng, hoàn toàn chiếm lĩnh Kỳ Thành sao?"
"Đã đến lúc thống nhất Yêu giới rồi."
Doanh An nói đến cuối, lộ ra vẻ quyết tâm, đằng đằng sát khí.
Giống như ai dám ngăn cản nàng ta, nàng ta sẽ diệt trừ kẻ đó.
Mặc Họa chắp tay sau lưng, nói với Toàn Diệu: "Toàn Diệu tộc trưởng, ngươi cảm thấy, chúng ta có thể liên minh được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận