Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 361 - Không đủ chữ để ca ngợi ta



Chương 361: Không đủ chữ để ca ngợi taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHình chiếu này như phản chiếu hình ảnh thật vậy, thi thoảng còn thấy được có bóng hung thú lướt qua trong rừng.Sau mấy hơi thở, cảnh tượng trong hình chiếu bỗng nhiên biến hóa, kéo từ mặt đất lên đến bầu trời, từ trên nhìn xuống.Một ngọn núi to lớn đập ngay vào mắt, đỉnh núi cao vút trong mây, trên đó là tuyết trắng mênh mông, dưới chân núi là rừng cây rậm rạp xanh um mướt mát.Lại nhìn sang chỗ khác, quanh ngọn núi lớn này còn có hồ nước, dòng sông, phía xa xa là núi non chập chùng liên miên, dưới ánh trăng chiếu rọi như một mỹ nhân đang nghiêng mình ngủ.Sau mười hơi thở, hình chiếu biến mất, lệnh bài lại khôi phục tình trạng cũ.Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, vẽ ra những gì mình vừa nhìn thấy.Càng vẽ hắn càng cảm giác có gì đó không thích hợp.Vẽ xong, Lữ Thiếu Khanh xem một lát thì sờ sờ cằm tự hỏi: “Kỳ lạ, sao mình cứ luôn cảm thấy nó quen quen.”Trầm tư một lát, một tấm da thú cổ xưa cũ kỹ hiện ra trong tay hắn.Đến ngày thứ hai, Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng.Mặt trời bị mây che mất nửa thân tỏa ánh sáng ấm áp xuống thế gian.Ánh nắng ấm áp len qua lá cây, xuyên qua nhánh cây, chiếu lên thân Lữ Thiếu Khanh lấm tấm.Hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, vừa dịu dàng vừa vô cùng dễ chịu.Với Lữ Thiếu Khanh, hiện tại là thời điểm ngủ nướng tuyệt vời.Vậy mà lúc này hắn lại không có ý định đi ngủ, mà nằm trên võng cầm một tấm địa đồ bằng da thú ngẩn người xem.Tấm địa đồ bằng da thú này là hắn lấy được từ chỗ đường tỷ Tiêu Quần của Tiêu Y.Khi ấy hắn chẳng để ý, ném sang một bên.Thậm chí còn không nghĩ tới thăm dò thử. Thăm dò bảo tàng vừa phiền vừa mệt, còn có thể gặp phải nguy hiểm.Đến tận đêm qua mới phát hiện nơi được vẽ trên tấm bản đồ này chính là nơi lệnh bài chiếu ra.Hẳn là tàng bảo đồ thật nhỉ?Đến Tiêu gia một chuyến thôi nhỉ?Địa đồ bằng da thú là lấy được từ tay Tiêu Quần, hỏi thẳng nàng chắc sẽ bớt được một ít chuyện.Bỗng nhiên, hắn hơi biến sắc, cất địa đồ đi lại nằm lên võng.Tiêu Y đang nhảy nhót từ phía xa tiến lại.Tiểu Hồng bị thương được nàng bế trong tay, Tuyên Vân Tâm chậm rãi đi theo sau lưng.“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh.” Tiêu Y chưa tới tiếng đã tới.Tiêu Y chạy tới hưng phấn la hét: “Nhị sư huynh, muội đột phá rồi!”Lữ Thiếu Khanh mở mắt liếc nhìn nàng một cái, khí tức mạnh hơn hôm qua một tí rồi. Xem ra tối qua đã đột phá.“Không sai, đã đủ tư cách theo ta ra ngoài.”Lữ Thiếu Khanh gật đầu, Tiêu Y mới tiến vào Trúc Cơ kỳ không đến một năm, đã đột phá một cảnh giới nhỏ.Thiên phú vượt xa rất nhiều người rồi.“Ha ha” Tiêu Y được khen, lá gan cũng lớn lên, bèn xòe tay ra với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, hôm qua huynh hại ta phải trả tiền, ít nhất cũng phải cho ta một ít linh thạch chứ.”Không ngờ lại bị Nhị sư huynh lừa như thế, quá khinh người.“Ồn ào quá!” Lữ Thiếu Khanh biến sắc, nói: “Viết xong chưa?”“Viết xong rồi.”Tiêu Y ngoan ngoãn đưa tâm đắc đã viết xong lên.Vì không muốn để Lữ Thiếu Khanh kiếm cớ không cho mình cùng tới Phương gia, sâu khi trở về, nàng tạm gạt nỗi đau lòng vì mất linh thạch sang một bên, ngay lập tức viết tâm đắc.Không ngờ trong quá trình viết tâm đắc lại ngộ ra vài điều, đánh bậy đánh bạ mà đột phá rồi!Tuyên Vân Tâm cũng lẳng lặng đi tới bên cạnh, nhìn hai sư huynh muội này bằng sắc mặt như đang táo bón.Thật bất ngờ, tối qua nàng đi tìm Tiêu Y, vừa vặn nhìn thấy tiểu quái thai này đột phá.Nước chảy thành sông, trôi chảy như ăn cơm uống nước.Hoàn toàn không giống những tu sĩ đã chuẩn bị cẩn thận một hồi trước khi đột phá kia.Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.Tuyên Vân Tâm càng muốn sụp đổ hơn là, Tiêu Y đột phá mà còn không biết, vẫn còn tiếp tục viết tâm đắc.Theo như nàng thấy, xưa nay Lữ Thiếu Khanh chỉ thích làm ác, cố ý trừng phạt Tiêu Y bằng cách phạt chép tâm đắc.Mà chuyện tối qua nhìn thấy lại khiến nàng nghi ngờ nhân sinh, không thể không nhìn lại một lần nữa.Có lẽ viết tâm đắc thực sự có hiệu quả?Nhưng bất kể thế nào, trong thâm tâm Tuyên Vân Tâm cũng rất chao đảo, rất muốn tìm người chế nhạo một phen.Lữ Thiếu Khanh nhận lấy tâm đắc, tùy tiện lướt nhìn qua, lập tức nhíu mày.“Cái gì thế này? Không đủ từ.”Tiêu Y giật mình, vội vàng nói: “Không thể nào. Nhị sư huynh, ta đã cẩn thận kiểm tra, chắc chắn đủ một vạn chữ.”“Hơn nữa còn nhiều hơn hai chữ, tổng cộng là một vạn lẻ hai chữ.”“Không tin huynh xem lại xem.”Cái này khó biết bao chứ, ta viết hết cả buổi tối đó, ta còn cẩn thận đếm rồi đấy.Nếu vì không đủ số chữ, Tiêu Y sẽ khóc lên một trận đấy.Lữ Thiếu Khanh rung rung trang giấy trong tay, khẳng định: “Không đủ số chữ.”“Nội dung ca ngợi không đủ ba ngàn chữ, còn thiếu mười hai chữ nữa, muội nói xem phải làm sao?”Tiêu Y nắm vào dây võng, nàng hơi choáng váng.Nhị sư huynh quá xấu.Tuyên Vân Tâm bên cạnh thật sự không nhịn được nữa rồi, cắn chặt môi đỏ mà hỏi: “Hỗn đản. Có ai bắt nạt sư muội như ngươi sao?”Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Đây là một sai lầm nghiêm trọng, không thể phạm, nhất định phải làm nghiêm túc.”Làm nghiêm túc cái rắm ấy. Nịnh ngươi sao?Tuyên Vân Tâm chỉ muốn xông tới đánh cho Lữ Thiếu Khanh một cái.Tên hỗn đản này rất đáng hận.Chỉ đứng cạnh xem thôi cũng muốn đánh người.“Nhị sư huynh, thôi mà.” Tiêu Y vội vàng xin tha: “Lần sau nhất định sẽ không phạm phải nữa.”Bảo viết lại nàng sẽ phát điên.“Sai lầm này nhất định phải sửa chữa, muội phải viết lần nữa, một chữ cũng không thể giống.” Lữ Thiếu Khanh nhét tờ giấy lại vào tay Tiêu Y, nhìn Tiêu Y lảo đảo sắp ngã đến nơi, cười ha ha nói: “Nhưng mà, nể tình muội hôm qua nguyện ý mời cơm, ta cũng sẽ không truy cứu muội.”Tiêu Y lại vui vẻ: “Tốt rồi, tốt quá, Nhị sư huynh quá tốt rồi.”Tuyên Vân Tâm không cam lòng, xem như đã hiểu ra, nói với Tiêu Y: “Tiêu Y muội muội, muội nhìn hắn đi, hắn cố ý đấy. Cố ý ép muội không đi đòi linh thạch của muội.”Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Tiêu Y tỉnh táo lại, mình đừng mong lấy được một viên linh thạch nào từ tay Nhị sư huynh.Nàng từ bỏ ý định không thực tế này, chỉ cần không bắt nàng viết lại tâm đắc là được.Cái khác, coi như rủi ro khó khăn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận