Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 100. Tâm tu Hướng Triều Dương! 2

Chương 100. Tâm tu Hướng Triều Dương! 2Chương 100. Tâm tu Hướng Triều Dương! 2
Tâm tư Hướng Triều Dương! 2
Bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mạt Mạt bưng thức ăn đi ra ngoài, ánh mắt Chu Khang sáng lên, kéo tay Liên Quốc Trung nói: "Mạt Mạt năm nay mười sáu tuổi rồi phải không?"
Liên Quốc Trung liếc mắt một cái: "Đừng đánh chủ ý lên con bé."
Vợ Chu Khang, Thẩm Viên trừng mắt nhìn Liên Quốc Trung: "Thanh Bách đã đính hôn rồi, anh còn muốn giấu Mạt Mạt đến khi nào nữa, anh cũng phải cho con bé lộ mặt ra ngoài chứ.”
Liên Quốc Trung cũng không hạ giọng: "Thời buổi này là tự do yêu đương, không nói chuyện thông gia từ bé, không thương lượng."
Ý định của Liên Quốc Trung chính là không muốn gả con gái tới nhà họ Chu. Nhà họ Chu quá loạn, lại đều tập trung vào chính trị. Con gái ông mà gả qua đó còn không bị ăn sạch hay sao? Cho dù quan hệ của ông ấy với ông Chu có tốt đến đâu thì cũng sẽ không lấy hạnh phúc của con gái mình ra để đùa giỡn.
Vợ chồng Chu Khang vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc trước mọi người ở bộ đội đều sống chung trong một đại viện. Bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn trúng Mạt Mạt rồi, nhưng thằng cha này hoàn toàn không đồng ý, vô cùng cứng đầu.
Chu Khang giật giật khóc miệng: "Mười năm trước đặt trước thì mới gọi là thông gia từ bé. Còn bây giờ thì mấy đứa nhỏ đều đã lớn cả rồi, còn đặt trước cái gì nữa, ý của tôi là, chúng ta thu xếp cho bọn trẻ xem mắt ấy."
Liên Quốc Trung cũng biết thằng cha này không có chủ ý tốt: "Hôm nay nhân vật chính là con trai tôi, đừng có để mắt tới con gái tôi nữa."
Mạt Mạt muốn lui xuống, nhưng dì Thẩm lại kéo cô lại, không để ý đến Liên Quốc Trung: "Mạt Mạt, cháu còn nhớ anh Hạo Hạo của cháu không?"
Cái ký ức này đã quá lâu rồi, Mạt Mạt trầm tư một lúc mới nhớ lại được. Ký ức không tốt đẹp cho lắm, chỉ nhớ rõ thằng nhóc kia đã bắt sâu dọa cô.
Thẩm Viên cũng nhớ tới sự nghịch ngợm của con trai mình, có hơi ngượng ngùng một chút.
"À, dì Thẩm, đồ ăn còn ở trong bếp, cháu đi dọn thức ăn tiếp đây."
Thẩm Viên chỉ có thể buông tay ra: "Lát nữa cháu ra đây nói chuyện với dì tiếp nhé, đã lâu rồi dì không được gặp cháu rồi. Cũng là do cha cháu cả, quản cháu quá chặt."
Liên Quốc Trung cũng lười để ý đến người phụ nữ này, chào hỏi mọi người: "Mọi người mau ngồi vào bàn đi, ngồi đi."
Mạt Mạt trở về phòng bếp, Triệu Tuệ nhịn không được cảm khái: "Bây giờ cậu được nhiều người để ý như vậy, thật không biết sau này ai có thể may mắn cưới được cậu đây."
Người đầu tiên nhảy ra trong lòng Mạt Mạt chính la Hướng Triều Dương, cô giật mình, cảm thấy mình xong rồi, hoàn toàn đã hãm sâu vào trong cái vỏ mà Hướng Triều Dương bày ra rồi. Càng cố gắng giãy giụa thì càng thêm lún sâu, càng tránh không thoát.
Triệu Tuệ đẩy nhẹ Mạt Mạt một cái: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ gọi cậu mấy tiếng mà cậu không trả lời."
"Hướng Triều Dương."
Mạt Mạt nói xong cuống quít che miệng lại, tại sao cô lại thuận miệng nói ra rồi?
Triệu Tuệ nhỏ giọng hỏi: "Hướng Triều Dương tỏ tình với cậu rồi à?"
"Cậu cũng nhìn ra được tâm tư của Hướng Triều Dương sao?”
"Phỏng chừng cũng chỉ có cậu là không nhìn ra được tâm tư của Hướng Triều Dương thôi. Cậu không biết đâu, lúc hai người đứng với nhau, ánh mắt của anh ấy chưa từng rời khỏi cậu đâu."
"Rõ ràng như vậy luôn à?”
"Đúng thế mà. Tớ cứ nghĩ cậu ở trên phương diện tình cảm thì tương đối chậm chạp cho nên không nói ra, không nghĩ tới động tác của anh ấy lại nhanh như vậy đấy."
Mạt Mạt nghiến răng, quả thật là quá nhanh. Người ta đều là đến tận khi đính hôn mới tặng đồng hô. Anh thì ngược lại, cô còn chưa đồng ý mà đã tặng đồng hồ trước rồi.
Mạt Mạt không muốn để cho gia đình mình biết chuyện, ít nhất thì không phải lúc này: "Nhất định cậu phải giữ bí mật cho tớ đấy, chờ tớ suy nghĩ kỹ đã rồi nói cho cả nhà."
Triệu Tuệ cam đoan: "Yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không nói ra đâu."
Mạt Mạt lo lắng: "Cũng không thể nói cho anh cả nghe được."
Triệu Tuệ thề: "Ai cũng không nói hết, giờ thì được rồi chứ?"
Mạt Mạt lúc này yên tâm: "Đúng là chị em tốt, không phải, là chị dâu tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận