Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1726. -

Chương 1726. -Chương 1726. -
Tôn Nhuy cười ha ha thành tiếng: "Đúng, não tàn, thật sự là não tàn, khả năng phán đoán của mình cũng bị mất, may mà công ty có tôi khống chế, tôi vẫn luôn có thành kiến đối với Lý Thư, nếu không địa vị mà công ty thật vất vả làm việc trong giới cũng bị giày vò mất rồi."
Mạt Mạt nhíu mày, Tôn Nhuy đang gián tiếp khen ngợi chính mình đói
"Tôi khuyên cô, có cơ hội, vẫn nên tìm người thích hợp hơn đi, mất đi sức phán đoán, giữ lại là tai hoạ ngầm."
Tôn Nhuy: "Tôi thì muốn thay, nhưng đây đều là những người cũ của công ty, tôi không có lý do mà thay đổi, sẽ khiến lòng người hoang mang."
Mạt Mạt cười: "Cô buồn rầu cái gì, có thể đến tìm Kỳ Dung mà, anh ta mới là cổ đông lớn của công ty, cô hỏi anh ta đi!"
Tôn Nhuy: "... Hỏi Kỳ Dung, bảo đảm cho đổi."
"Ừm, quả thật là vậy, anh ta se không giữ người vô dụng."
Tôn Nhuy võ ngực: "May mà tôi có ích đó!"
"Có phải cô quên mất rồi hay không, cô có cổ phần đó."
"Đúng, ha ha, tôi không sợ bị sa thải, hơn nữa năng lực của tôi cao như vậy, Kỳ Dung dám sa thải tôi, đó là sự tổn thất của anh ta." Mat Mạt: "Được rôi, đừng tu dát vàng lên mặt mình nữa, cô cũng đừng qua loa, Lý Thư đưa cho không nhất định đều là thích hợp, có khả năng cũng là bẫy cô, chính cô phải có chừng mực."
Tôn Nhuy tức đến mức nghiến răng: "Nghe cô nói như này, tôi mới nghĩ đến, Lý Thư sao có thể ngoan ngoãn đưa kịch bản cho tôi như vậy, quả thật là muốn hãm hại tôi đây mà! Nếu như tôi liên tục phạm sai lầm, vị trí bây giờ của ta cũng khó giữ được, tâm tư của cô ta thật độc!"
"Cô biết là được rồi, đừng có cái gì cũng tin cô ta."
Tôn Nhuy gật đầu: "Tôi biết, nhưng hiện tại không thích hợp, tôi có thể giữ lại, chờ sau này lấy ra, nhất định sẽ ăn khách."
Mạt Mạt cười: "Nói như vậy, cô còn kiếm lời."
"Còn không phải thết"
Tôn Nhuy đi rồi, Mạt Mạt gọi điện thoại cho Lý Vinh Sinh: "Có khả năng Vương Chi biết một số việc, em suy nghĩ một vài biện pháp xem có thể moi ra được hay không, nhưng cho dù Vương Chi thật sự biết, có chứng cứ cũng mất rồi, hiện tại nói chuyện øì cũng cần chứng cớ, em đừng làm loạn."
"Trong lòng em nắm chắc, yên tâm đi chị, bây giờ em hăng hái mười phần, có kế hoạch đối với tương lai, em sẽ không làm chuyện phạm pháp."
"ừỪ"
Từ sau khi Mạt Mạt gọi điện thoại cho Lý Vinh Sinh, Mạt Mạt bắt đầu đếm ngày, Tùng Nhân trở về phải huấn luyện, sau đó mới có thể đi làm nhiệm vụ, bây giờ đã tháng sáu rồi, chắc là làm nhiệm vụ rồi.
Hiện tại Mạt Mạt là người có thể hiểu Trang Triều Lộ nhất, lúc Khởi Hành làm nhiệm vụ, sự lo lắng của Trang Triều Lộ cô đã hiểu.
Vào tháng sáu bắt đầu vào mùa mưa đầm, thời tiết vẫn luôn âm, trong lòng Mạt Mạt có chút ngột ngạt.
Ngày nghỉ của Trang Triều Dương như bình thường, vừa được nghỉ đã về với Mạt Mạt, đây chính là sự không hay của phương Nam, trời luôn mưa to, ảnh hưởng đến việc huấn luyện.
Bên ngoài trời lại mưa, Trang Triều Dương nhìn hoa trong sân: "Lát nữa mưa to, chuyển vào trong mấy chậu?"
Mạt Mạt xem xét, quả thật có xu thế mưa to: "Được, chuyển vào trong đi."
Hai vợ chồng vừa đi vừa ve chuyển mấy chuyến, chuyển hết những chậu sợ mưa vào trong nhà.
Hôm nay là ngày nghỉ, Trang Triều Dương: "Anh định dẫn hai mẹ con đi biển câu nữa!"
Mạt Mạt nhịn không được cười nhạo: "Kỹ thuật câu ở biển của anh không được."
Trang Triều Dương: "... Con người là sẽ tiến bộ."
Mạt Mạt: "Đừng phô trương nữa, vẫn là đi biển bắt hải sản đi, không cần kỹ thuật cao siêu gì."
Trang Triêu Dương: "... Được." Mat Mat ở bên dưới không nhìn thấy Thất Cân: "Thằng nhóc Thất Cân này lại làm ổ trên lầu làm cái gì vậy chứ?”
Trang Triều Dương: "Ai biết thằng nhóc này cứ thần thần bí bí, mỗi ngày đều hí hoáy mô hình của nó."
Mạt Mạt tỉnh táo tỉnh thần: "Anh có phát hiện không, thằng nhóc này rất hứng thú với mô hình? Có tiền là mua mô hình, bây giờ nó một mình một phòng, trong hộc tủ đã đầy mô hình rồi."
"Xe mô hình, thằng nhóc này muốn thiết kế xe hơi?"
Đây là suy đoán của Trang Triều Dương, mấy đứa con trai của anh, sở thích cũng khác nhau.
Mạt Mạt: "Em thấy không giống, em thấy chỉ là yêu thích."
Trang Triều Dương thường xuyên không ở nhà, không có quyền lên tiếng, đổi đề tài: "Buổi trưa ăn cái gì?"
Mạt Mạt: "Nhìn xem trong tủ lạnh còn bao nhiêu đồ ăn, buổi trưa ăn lẩu đi!"
"Được, anh đi làm."
"Vâng."
Mạt Mạt ngoài miệng đồng ý, nhưng vẫn đi theo, Trang Triều Dương nhìn sang, Mạt Mạt cười: "Em ở lại cũng không có gì thú vị, hai người cùng làm nhanh hơn một chút."
"Vậy anh làm đồ ăn, em thái thịt." "Được."
Trang Triều Dương đang rửa rau, đột nhiên nói: "Chờ anh về hưu, ngày ngày anh đều ở cùng em."
Mạt Mạt ngừng dao lại một chút: "Được, chờ anh về hưu, em cũng về hưu, nếu Thất Cân kế thừa công ty, em sẽ giao công ty cho nó, nếu như nó không nhận, em tìm đoàn đội bồi dưỡng chuyên nghiệp."
"Được, đợi già rồi, chúng ta đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn núi sông của tổ quốc."
"Được"
Hai vợ chồng đang nói chuyện, vừa quay đầu lại giật nảy mình, không biết Thất Cân đứng ở cửa từ lúc nào, Trang Triều Dương tức giận: "Thằng nhóc nhà con, bước đi không có tiếng à?"
Thất Cân: "Cha, cha và mẹ nói chuyện quá nhập tâm, hai người không chú ý tới con."
Trang Triều Dương đưa đồ ăn cho Thất Cân: "Mang sang bên kia, sắp ăn cơm rồi."
Thất Cân nhanh nhẹn nhận lấy: "Vâng."
Thất Cân đứng ở cửa ra vào, hai vợ chồng thật không coi ra gì, nhưng vài ngày sau Mạt Mạt phát hiện, Thất Cân đang đọc sách của cô.
Mạt Mạt cầm lên nhìn một chút, không sai, là của cô: "Con trai, mẹ cũng không bắt buộc phải là con kế thừa công ty, con thích ngành nghề gì, mẹ sẽ không can thiệp."
Thất Cân: "Mẹ, con rất thích, thật ra con vẫn luôn thích, chỉ là không để lộ ra ngoài, con cũng không còn nhỏ, nghe mẹ và cha nói chuyện, con muốn học sớm một chút, cũng để cho mẹ nhẹ nhõm hơn chút."
Mạt Mạt để tay lên ngực tự hỏi, đương nhiên hy vọng con trai mình kế thừa, không chỉ là kế thừa tài sản, cũng là kế thừa ý chí của cô, cô hi vọng con cháu của mình cũng có thể làm sự nghiệp từ thiện!
Mạt Mạt hỏi lại một lần nữa: "Thật?"
Thất Cân gật đầu: "Thật, mẹ, con mẹ còn không biết, xưa nay con sẽ không miễn cưỡng chính mình."
Thất Cân nói thật, các anh trai có nghề nghiệp mình thích, cậu bé cũng có, trước kia cậu bé cũng không biết, về sau sẵn lòng nghe tin tức cùng với mẹ, là cậu bé biết, cậu bé yêu thích.
Mạt Mạt trong lòng vui vẻ, hận không thể giao bản thân cho con trai: "Mùa hè này, muốn theo mẹ tới công ty không?"
Cuối cùng Thất Cân cũng không ít lời nữa: "Con thật sự có thể đến sao?"
Cậu bé đã muốn xem bán đấu giá từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không dám nói.
Mạt Mạt gật đầu: "Đương nhiên."
Miệng Thất Cân toe toét: "Quá tốt rồi, con sẵn lòng đi."
Mạt Mạt cũng cười, cô cũng có người thừa kế rồi, Mạt Mạt đã đang tính toán, dạy Thất Cân thế nào.
Buổi tối, Mạt Mạt chia sẻ niềm vui cho Trang Triêu Dương, mặc dù Trang Triều Dương thấy tiếc, nhưng con trai út có thể kế thừa sự nghiệp của mẹ thì cũng tốt, anh cũng vui vẻ.
Thời gian rất nhanh đã tới trung tuần tháng bảy, Thất Cân được nghỉ, Mạt Mạt thật sự dẫn Thất Cân đến công ty.
Vẻ mặt Thất Cân nghiêm túc, bây giờ Mạt Mạt cũng ăn nói có ý tứ, được, hai mẹ con thật đúng là giống nhau, Thất Cân giống như ông cụ non, không nói nhiều, chỉ nhìn, ngược lại khiến cho nhân viên rất căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận