Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 538. Trốn tránh 2

Chương 538. Trốn tránh 2Chương 538. Trốn tránh 2
Tôn Nhuy không đợi Mạt Mạt mở miệng chất vấn, tay chân luống cuống, đẩy cửa ra chạy mất, Mạt Mạt mím môi, chạy trời không khỏi nắng.
Mạt Mạt ôm con, cau mày, sao Tôn Nhuy lại ở bệnh viện chứ?
Điền Tình cầm phích nước nóng trở về: "Con mới ngủ sao đã dậy rồi?"
Mạt Mạt kể lại chuyện vừa thấy Tôn Nhuy cho mẹ: "Mẹ, vừa rồi Tôn Nhuy muốn ôm đứa nhỏ."
Điền Tình tự trách nói: "Deu tại mẹ, mẹ không nên đi lấy nước, nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì mẹ chết mất."
Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ đừng tự trách, đứa nhỏ không sao, hơn nữa con đang nắm lấy tay thằng bé, nó khẽ động một cái là con tỉnh."
Điền Tình đứng lên: "Không được, mẹ phải đi tìm Tôn Nhuy.”
Mạt Mạt thấy mẹ đi rồi, rất nhanh bà đã trở lại, Mạt Mạt hỏi: "Không tìm được à mẹ?"
Điền Tình gật đầu: "Tôn Nhuy đến hầu hạ Ngô Giai Giai, cô ta sinh non đang nằm viện, Tôn Nhuy đến đây vẫn chưa trở về. "
Mạt Mạt mím môi: "Cô ta trốn rồi."
Điền Tình: "Chờ cha con đến, nhất định phải tới tìm cô ta, mẹ thấy Tôn Nhuy hận hai người các con đó."
Mạt Mạt gật đầu: "Bây giờ ai cô ta cũng hận."
Bởi vì xảy ra chuyện Tôn Nhuy, Điền Tình một bước cũng không dám rời đi, Liên Quốc Trung trở về, Điên Tình kể lại chuyện Tôn Nhuy, Liên Quốc Trung nhíu mày: "Tìm được cô ta chỉ có thể dạy dỗ một trận, cô ta chưa đụng tới đứa nhỏ, có thể nguy biện, không đưa đến sở cảnh sát được."
Điền Tình tức giận nói: "Vậy cũng dạy dỗ cô ta một trận, để cho cô ta nhớ lâu, về sau cách xa Mạt Mạt ra."
Liên Quốc Trung: "Ừm, chờ Triều Dương đến thì cùng đi."
Buổi trưa Trang Triều Dương trở lại, Trang Triều Lộ tới rồi, Liên Kiến Thiết và bà nội Liên cũng tới.
Trang Triều Lộ sưởi ấm một lúc mới bế đứa nhỏ: "Thật giống Triều Dương."
Trang Triều Lộ đỏ mắt, nhớ lại năm đó, Triều Dương vừa mới ra đời, mẹ đã tắt thở, lúc đó cô ấy cứ ôm Triều Dương như vậy, Trang Triều Lộ hít sâu vài hơi mới bình tĩnh trở lại.
Trang Triêu Lộ chỉ trứng gà bên chân Triêu Dương: "Đây là chị tiết kiệm cho em, có 100 quả, còn có lì xì, em cầm đi."
Trang Triều Lộ nói xong, lấy trong túi quần ra một cái lì xì.
Liên Kiến Thiết ngồi nhìn đứa nhỏ, cũng chuẩn bị lì xì, bà nội Liên nói: "Gà mái mang đến cho cháu, đã đưa đến nhà ông ngoại cháu rồi, chờ cháu xuất viện là có thể ăn."
Mạt Mạt nói cảm ơn: "Cảm ơn ông nội, bà nội, chị cả."
Liên Quốc Trung hỏi Liên Kiến Thiết: "Cha, trong thôn sao rồi?"
Liên Kiến Thiết thở dài: "Đừng nói nữa, mấy ngày trước mưa xuống, nước sông lại dâng lên, cha nhìn thấy, còn phải mưa to mấy lần nữa, đê sông cũng không đỡ nổi rồi."
"Không tổ chức người đắp cao thêm sao ạ?"
"Còn đang đắp cao thêm, cha đưa mẹ con và đồ tới trước, sau đó lại vê thôn làng giúp đỡ một chút."
Liên Quốc Trung nói: "Con xin nghỉ hưu rồi, ngày mai là có thể làm được, con với cha cùng trở vê."
"Được, được."
Mạt Mạt nhìn Thanh Xuyên, thằng nhóc này ngày càng rắn chắc, vóc dáng cũng cao lên không ít, không tệ.
Liên Kiến Thiết và bà nội Liên chờ một lúc, Thanh Xuyên đi cùng ông bà nội về nhà nghỉ ngơi, lúc này Điền Tình mới nói chuyện Tôn Nhuy.
Trang Triều Lộ đứng dậy: "Cháu qua tìm nó."
Trang Triều Dương mím môi, đi theo Trang Triều Lộ, Liên Quốc Trung theo sau lưng, đi rồi.
Điền Tình nhìn thoáng qua thời gian, nói với Mạt Mạt: "Mẹ trông đứa nhỏ cho, con cũng ngủ một lát đi"
Mạt Mạt lắc đầu: "Mẹ, con không buồn ngủ một chút nào."
Điền Tình cười: "Cũng phải, mẹ chưa từng thấy người nào sinh con giống con, đi vào rồi đi ra luôn, không tốn bao nhiêu sức hết."
Mạt Mạt cười: "Con trai biết con mang thai mười tháng không dễ dàng gì, nó không nỡ giày vò con."
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, mấy người Trang Triêu Dương rất nhanh đã trở lại, Trang Triều Lộ ngồi xuống rồi nói: "Không biết Tôn Nhuy đã trốn đi đâu, chưa về nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô cũng đang tìm cô ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận