Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 557. Bà nội 1

Chương 557. Bà nội 1Chương 557. Bà nội 1
Bà nội 1
Điền Tình ôm Tùng Nhân đi ra: "Sao hàng xóm của con lại như vậy? Cho mượn lương thực là tình cảm, không cho mượn là bổn phận của chúng ta. Cô ta đóng sầm cửa và bỏ đi là có ý gì?"
"Mẹ đừng nóng giận, cô ta là người như vậy, không đáng để tức giận."
Điền Tình nói: "Con nói đúng, không đáng để tức giận với loại người này."
Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân và hỏi: "Lương thực trong thành phố cũng giảm à mẹ?"
Điền Tình gật đầu: "Có giảm, lương thực của mọi người đều không đủ ăn, nhà chúng ta có ông ngoại và ông nội của con giúp đỡ, cơm ăn không cần lo lắng, con yên tâm đi, khu con ở thì sao?"
Mạt Mạt: "Lúc mẹ đến không thấy rau dại xung quanh đã biến mất à, chúng được cắt về ăn trộn với lương thực rồi đó. Tuy không no nhưng cũng không đói, trừ một số người phải gửi lương thực về quê."
"Năm nay khó khăn, mong năm sau sẽ tốt hơn."
Biết được lịch sử nên Mạt Mạt khẳng định: "Năm sau sẽ có một vụ mùa bội thu."
Hai ngày sau, đám Vương Thiết Trụ quay lại, vào ngày họ quay lại Khổng Á Kiệt đã đánh La Tiểu Quyên. Vương Thiết Trụ trở vê, không muốn Triệu Đại Mỹ vất vả, cảm thấy thương vợ, Triệu Đại Mỹ cắt đủ rau dại nên không đi nữa, có thời gian thì đến tìm Mạt Mạt.
Triệu Đại Mỹ nói: "La Tiểu Quyên thiếu đòn, nếu tôi là Khổng Á Kiệt, tôi sẽ đánh hai lần một ngày."
Mat Mạt phun nước từ trong miệng ra: "Tại sao?”
Triệu Đại Mỹ nói: "Lương thực vừa được nhận vào đầu tháng ấy, La Tiểu Quyên đã lợi dụng lúc Khổng Á Kiệt rời đi gửi về hết cho nhà mẹ đẻ rồi. Thậm chí còn ứng trước một tháng lương dưới danh nghĩa của Khổng Á Kiệt, lý do là vì mẹ chồng ốm nặng."
Mạt Mạt: "Thảo nào Khổng Á Kiệt không hay tức giận lại mất bình tĩnh như vậy khi trở về."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Triệu Đại Mỹ tiếp tục: "Tôi cảm thấy La Tiểu Quyên bị thần kinh, bản thân mình còn lo chưa xong, bây giờ không có lương thực. Cô ta sợ Khổng Á Kiệt trở về sẽ không nhìn thấy lương thực, vì vậy cô ta đã đi mượn lương thực khắp nơi trong hai ngày qua."
"Thảo nào cô ta sang hỏi mượn tôi."
"Cô ta cũng mượn của tôi, nhưng tôi không cho, chắc chắn cô ta sẽ không trả lại."
Mạt Mạt hỏi: "Tại sao La Tiểu Quyên lại đột nhiên gửi tất cả lương thực về quê?"
Triệu Đại Mỹ nói: "Cha mẹ cô ta gọi điện thoại đến nói sắp chết đói, muốn bao nhiêu khổ sở thì sẽ có bay nhiêu. La Tiểu Quyên tin thật, cô nói xem cô ta có ngốc không cơ chứ, có cả tiền để gọi điện cho cô ta mà không có tiền khám bệnh và ăn cơm à?"
Triệu Đại Mỹ nói tiếp: "Để tôi nói cho cô biết, cha mẹ của La Tiểu Quyên là những con đỉa, hút được sẽ không buông ra nữa. Họ không ngừng nhéo La Tiểu Quyên, một mặt La Tiểu Quyên phàn nàn cha mẹ cô ta, mặt khác lại không dám chống cự. Mẹ chồng cô ta cũng hết cách, đưa cô ta đến quân đội, Khổng Á Kiệt luôn chèn ép thì không sao, nhưng ai có thể ngờ rằng nếu Khổng Á Kiệt không ở đây thì sẽ xảy ra chuyện gì"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Triệu Đại Mỹ bất đắc dĩ nói: "Khổng Á Kiệt đến nhà tôi mượn lương thực, mượn hai cân rưỡi, đầu tháng sau sẽ trả."
Mạt Mạt hỏi: "Nhà cô còn đủ lương thực không? Không đủ thì chỗ tôi còn có một ít."
Triệu Đại Mỹ khoát khoát tay: "Rau dại đủ ăn. Tôi nói với cô này, hiện tại cô đừng cho ai mượn lương thực, khu chúng ta đang nhìn chằm chằm vào nhà cô đấy! Chỉ cần cô mở miệng, sau này đừng hòng sống một cuộc sống bình lặng."
"Tôi biết."
Triệu Đại Mỹ rời đi, Điền Tình nói: "Cô gái này tốt đấy"
"Đúng vậy, Đại Mỹ rất tốt, giúp con rất nhiều đó!"
"Cũng may không phải hàng xóm nào cũng xấu, bằng không mấy ngày nay không yên ổn rôi." Mạt Mạt nghĩ đến nhà Hứa Thành gà bay chó sủa, thâm cảm thấy may mắn vì đã đổi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận