Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1563. -

Chương 1563. -Chương 1563. -
Bên tai Mạt Mạt chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, trong đầu trống rỗng, nhắm chặt hai mắt, mở to hai mắt nhìn, chờ đợi kết quả tồi tệ nhất.
Đau, vô cùng đau, đây là phản ứng duy nhất của Mạt Mạt, nhưng không phải bị đè ở trên người đau, mà chính là chân đập xuống mặt đất nên đau, Mạt Mạt nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn dưới thân, vội vàng mở to mắt, bên cạnh đã có người phụ một tay kéo Mạt Mạt dậy.
Me Mễ và Thất Cân đều sợ quá mà khóc, hai đứa nhỏ ôm chặt chân Mạt Mạt, tim Mạt Mạt đập thình thịch, xe buýt chỉ cách trước mặt cô chưa đến hai mét, thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa.
Mạt Mạt bình tĩnh ổn định lại vững vàng tâm trạng, trấn an hai đứa bé, lúc này mới quay đầu nhìn về phía người cứu cô, cứu cô chính là một cậu trai, tuổi tác không lớn, vẻ mặt ngây ngô, nhìn thì lớn hơn so với Tùng Nhân một chút.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu trai dính đầy bùn đất, sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn xoa phía sau lưng, đoán chừng thương tổn không nhẹ, trên chóp mũi cậu trai đều là mồ hôi, như này là đau.
Mạt Mạt bất chấp vết thương trên đùi bị đụng phải: "Cám ơn cậu, cậu bị thương rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện nhìn xem."
Lý Vinh Sinh đau đớn nhe cả răng, phía sau lưng cũng không thể cử động, cũng không sĩ diện: "Được." Người chờ xe xung quanh, thay đã không sao, đồng thời trong lòng vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người lui về phía sau một bước, không dám tranh giành ở phía trước.
Mạt Mạt quét mắt nhìn những người đứng phía sau, quá nhiều người, cô không tìm ra là ai đẩy cô.
Sau khi sống lại, giác quan của cô rất mẫn cảm, vừa rồi xô đẩy nhất định là cố ý, cố ý đẩy cô, nhưng cô quay đầu, lại không tìm ra là ai.
Biểu hiện của mọi người đều rất khẩn trương, Mạt Mạt thực sự không phân biệt được là ai đẩy.
Lý Vinh Sinh đã đau muốn khóc, lần đầu tiên làm người tốt chuyện tốt, cứ như vậy bị lỗ: "Bà chị à, mình có thể đi được chưa, phía sau lưng em đau!"
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, thấy cậu trai cũng không dám cử động: "Tôi dìu cậu, đi thôi!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lý Vinh Sinh vội vàng lắc đầu: "Đừng, em tự đi là được rồi, chị vẫn nên chăm sóc tốt cho hai đứa bé đi, bọn nó nhất định bị doạ sợ rồi."
Mạt Mạt có chút ngượng ngùng, nhưng quả thực hai đứa bé bị dọa sợ rồi, nhất là Thất Cân, nắm chặt lấy tay cô, rất sợ cô lại xảy ra chuyện.
Lý Vinh Sinh di chuyển từng bước một, trong miệng còn lẩm bẩm: "May mà cách bệnh viện gần, nếu như xa thì thật sự là đòi mạng rồi."
Mạt Mạt nói nha, sao cảm giác Lý Vinh Sinh quen thuộc như vậy, tính cách này thật là có chút giống Thanh Nghĩa! Hiện tại lại có ơn cứu mạng, hảo cảm của Mạt Mạt đối với cậu trai lại tăng lên không ít.
"Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Lý Vinh Sinh nháy mắt: "Lý Vinh Sinh, năm nay 17 tuổi, bà chị thì sao?"
Mạt Mạt cười khẽ một tiếng, đứa nhóc này thật là quen thuộc: "Liên Mạt Mạt, 34 tuổi rồi, cho nên cậu bạn nhỏ à, cậu nên gọi tôi là dì."
Lý Vinh Sinh sợ ngây người: "Em cho là chỉ hơn hai mươi thôi, quả thực nên gọi là dì, nhưng chị còn trẻ hơn so với mẹ em, thật không gọi được, vẫn là bà chị thuận miệng hơn."
Mat Mạt: "... Tuỳ cậu thích là được."
Trên trán Lý Vinh Sinh đều là mồ hôi, sắp tới bệnh viện rồi, thằng nhóc này vẫn luôn chịu đựng, nhưng miệng vẫn không nhịn được mà nhắc tới: "Đau chết mất, thật sự là đau chết mất."
Mạt Mạt càng ngại hơn, nghĩ đến Lý Vinh Sinh cứu nàng, hẳn là ở sau lưng cô, vừa vặn hỏi một chút, cũng chuyển bớt lực chú ý của Lý Vinh Sinh một chút, giảm bớt chút đau đớn: "Lúc cậu cứu tôi, có thấy là ai đẩy tôi không?"
Lý Vinh Sinh sửng sốt một chút, lông mày thanh tú nhíu lại, rơi vào trong hồi ức, Mạt Mạt kiên nhẫn chờ đợi, Lý Vinh Sinh không ngu ngốc, nghe ý tứ của bà chị Liên này, hẳn là có người cố ý đẩy cô.
Lý Vinh Sinh mở to hai mắt nhìn, sau đó cắn răng, lại cảm thấy không có khả năng, chẳng lẽ là cậu ấy nhìn lâm rồi hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận