Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 493. Đứa trẻ 1

Chương 493. Đứa trẻ 1Chương 493. Đứa trẻ 1
Đứa trẻ 1
Trang Triều Dương học được những điều cơ bản và cách giải của các phép tính, sáng tỏ thông suốt: "Thì ra nó đơn giản như vậy."
Mạt Mạt nằm trên giường: "Đúng vậy, các anh khổ vì không học những kiến thức căn bản."
Trang Triêu Dương ghi chép lại: "Bọn anh cũng muốn học những điều cơ bản một cách có hệ thống. Nhưng thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là không có giáo viên."
Mạt Mạt dùng một tay đỡ đầu: "Sao lại không có giáo viên? Không phải các anh có chuyên gia sao?"
Trang Triều Dương mỉm cười: "Giáo sư và học sinh chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, em nói xem có thể dạy nhau không? Các chuyên gia giải thích cách tính toán và các công thức được sử dụng mà bọn anh chưa từng nghe thấy. Em cũng biết các chuyên gia đều đang tham gia nghiên cứu, bọn họ không phải tài liệu giảng dạy, bèn đưa cho mấy quyển sách, bảo bọn anh về tự đọc."
Mạt Mạt thở dài, suy cho cùng vẫn thiếu nhân tài, đặc biệt là quân đội. Để phát triển, nâng cao văn hóa là một mặt, cũng cần nhân tài ở các lĩnh vực.
Mạt Mạt hỏi: "Đội của các anh không có ai có trình độ cấp ba à?"
Trang Triều Dương cười nói: "Có, nhưng bọn họ học không giỏi, học giỏi deu ở thành phổ làm việc rồi!"
Mạt Mạt bật cười, hình như đúng là như vậy, ai học giỏi đều có công việc tốt, chỉ còn mấy anh chàng bướng bỉnh nhập ngũ thôi.
"Mượn người ở nơi khác thì sao?"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Nhiệm vụ của mọi người tương đối nặng, hiện tại đều đang học tập, mỗi một đội học tập tốt đều có thể nâng cao văn hóa của đội mình! Đội của mình còn không đủ dùng ấy chứ!"
Mạt Mạt: "Thế thì hết cách, thôi để em dạy anh trước."
Trang Triều Dương cầm cuốn sổ mà Mat Mạt đã biên soạn vào buổi sáng, những kiến thức trong cuốn sổ đều được đánh dấu, nó rất dễ hiểu và anh có thể hiểu được rất nhiều: "Anh mang cuốn sổ này theo nhé."
Mạt Mạt chớp mắt: "Anh định mang nó đến trung đoàn à?”"
"Ừ, kiến thức trong cuốn sổ của em đơn giản và thiết thực hơn nhiều."
Mat Mat thâm nghĩ, đương nhiên là thiết thực rồi, nó là tỉnh túy qua mấy đời đúc kết ra đấy: "Anh cầm đi, dù sao em ở nhà cũng rảnh rỗi, em chuẩn bị một bộ khác cho anh."
Trang Triêu Dương hôn lên chóp mũi Mạt Mạt: "Cám Ơn vợ." Mat Mat khit mũi: "Có vợ là học sinh ưu tú, đồng chí Trang Triều Dương à, đồng chí có áp lực gì không?"
"Muốn nghe lời thật lòng à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Trang Triều Dương cười nói: "Anh rất tự hào về bản thân mình, liếc mắt một cái đã ngắm trúng em."
Mạt Mạt thật sự muốn trợn tròn mắt, trong chuyện này mà Trang Triều Dương cũng có thể khen luôn cả bản thân, Mạt Mạt kéo chăn lên: "Buồn ngủ, em đi ngủ đây."
Trang Triêu Dương dịu dàng nhìn Mạt Mạt: "Được."
Mat Mat lật người ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương nghe tiếng thở đều của Mạt Mạt, khóe miệng nhếch lên, xoay người đắp chăn cho Mạt Mạt, tiếp tục đọc ghi chép của mình.
Ngày hôm sau, Khâu Văn Trạch và Trương Ngọc Linh ăn sáng xong lập tức trở lại thành phố, buổi sáng Mạt Mạt chuẩn bị một cuốn sách kiến thức mới cho Trang Triều Dương. Buổi trưa Trang Triều Dương trở về ăn cơm, Mạt Mạt nói: "Chẳng phải mẹ chị dâu cho em một con gà và trứng à, buổi chiều em muốn đến nhà anh trai, mang một ít thịt xông khói cho chị dâu."
"Để tối anh đi cho, đường có tuyết trơn."
"Không sao, em đi trên tuyết, không trơn đâu."
Trang Triều Dương vẫn còn lo lắng: "Lát nữa em cắt cho anh, anh sẽ mang qua."
"Thế có đi vòng xa lắm không?"
"Không sao, anh đi nhanh hơn là được."
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương kiên quyết không cho mình đi nên cô chỉ có thể bỏ cuộc: "Được rồi, em sẽ đi cắt ngay bây giờ."
"Ừ"
Mạt Mạt cắt một cân thịt xông khói đưa cho Trang Triều Dương, Trang Triều Dương mặc áo vào rồi rời đÌ.
Hôm nay Mạt Mạt không buồn ngủ, đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu, bọn trẻ này thật là hăng hái, vừa đuổi vừa đánh.
Mạt Mạt nhón mũi chân, Liên Thu Hoa? Liên Thu Hoa bế một đứa trẻ đi đến nhà Ngô Giai Giai, Mạt Mạt đợi một lúc thì thấy Liên Thu Hoa đi ra và bỏ đi không ngoảnh lại.
Mạt Mạt cau mày, tại sao Liên Thu Hoa lại đưa đứa trẻ đến đây?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận