Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 515. Nhiệm vụ 1

Chương 515. Nhiệm vụ 1Chương 515. Nhiệm vụ 1
Nhiệm vụ 1
Vương Thiết Trụ đặt ly rượu xuống: "Căn nhà của tôi xuống rồi, ở tầng thứ sáu, Hứa Thành muốn đổi nhà với tôi, tôi đồng ý rồi."
Mạt Mạt nhìn về phía Trang Triều Dương, nhìn thế nào thì chuyện này cũng có dính dáng đến anh!
Mạt Mạt nhìn Vương Thiết Trụ cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Vương Thiết Trụ cười ngơ ngẩn. Đúng là rất tốt, Đại Mỹ đến đây không quen biết với ai hết, cô ấy chỉ quen biết với Mạt Mạt, sống ở trên dưới lầu cũng có thể chăm sóc cho Đại Mỹ.
Vương Thiết Trụ nhắc đến ngôi nhà, Liên Thanh Bách hỏi: "Hai người khi nào đổi nhà vậy?"
Vương Thiết Trụ nói: "Ý của Hứa Thành là muốn càng nhanh càng tốt."
Trang Triều Dương nói: "Vậy thì hãy đổi nhanh đi, dù sao nhà của Hứa Thành cũng không có nhiều đồ để dọn."
Trang Triều Dương vừa nói xong, bàn ăn im lặng đi vài giây, Mạt Mạt tiếp liền đãi mọi người: "Mau ăn đi, bánh cảo nguội hết rồi kìa."
Liên Thanh Bách gắp một cái bánh cảo: "Bánh nhân thịt và cải trắng đó, rất ngon."
Liên Thanh Bách mở đầu, mọi người đều đồng loại câm đũa lên, bánh cảo nhân thịt, một năm có thể ăn được một lần, mọi người cũng không còn thời gian trò chuyện nữa, toàn bộ đều cúi đầu ăn bánh cảo.
Mạt Mạt và Triệu Tuệ rời khỏi bàn ăn trước tiên, hai người vào phòng ngủ chăm con, bên ngoài vẫn uống rượu trò chuyện, liên tục cho đến bảy giờ tối mới kết thúc.
Bàn ăn do Liên Thanh Bách và Trang Triều Dương dọn dẹp, dọn dẹp xong thì bên ngoài đã rơi tuyết dày, có con nhỏ nên không thể về nhà, chỉ có thể ở lại nhà Mạt Mạt.
Triệu Tuệ bế con đến phòng khách, Trang Triều Dương bước vào phòng, Mạt Mạt thay quần áo chui vào trong chăn: "Đồng chí Trang Triều Dương, anh hãy nói rõ ràng đi, tại sao đột nhiên Hứa Thành lại đổi nhà?"
Trang Triều Dương cởi áo khoác leo lên giường: "Anh tìm anh ta bàn bạc đó, nhắc đến vài chuyện Hà Liễu từng làm, chức phó doanh trưởng của Hứa Thành không thể mạo hiểm nên đã đồng ý đổi nhà."
Mạt Mạt vui mừng nói: "Đồng chí Trang Triều Dương, anh thật tốt quá, họ chuyển đi rồi thì cuối cùng buổi tối cũng không cần nghe họ cãi nhau nữa, có thể ngủ ngon rồi."
Trang Triều Dương cười nói: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em nói xem phải thưởng anh thế nào đây?"
Mạt Mạt hôn Trang Triều Dương một cái: "Được rồi, đi ngủ thôi." Trang Trieu Dương ôm lấy Mat Mạt, cắn vào tai cô một cái: "Đợi anh của em về nhà đã, ngày mai hãy thưởng cho anh."
Mạt Mạt nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cô nghe không hiểu, nghe không hiểu.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt thức dậy từ rất sớm, thổi ra một hơi, nhìn thấy rất rõ ràng: "Triều Dương, có phải lò tắt rồi không?"
"Không có, lúc nãy anh xem rồi, cháy khá lớn đó."
Mạt Mạt cuộn mình vào trong chăn, chỉ thò cái đầu ra: "Sao đột nhiên nhiệt độ trong phòng lại xuống thấp như vậy?"
Trang Triêu Dương bước xuống giường mặc quần áo và nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi rất dày, vì vậy nhiệt độ trong phòng cũng xuống thấp."
Mạt Mạt chui khỏi chăn, mặc quần áo vào và kéo một góc rèm cửa sổ ra, đập vào mắt toàn là tuyết: "Đây là trận tuyết lớn nhất em từng thấy đó, không nhìn rõ tòa nhà đối diện nữa rồi."
Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt trở về, đặt cô nằm vào trong tấm chăn: "Đợi anh đốt nóng căn phòng lên thì em hãy thức dậy."
Mạt Mạt nằm trong tấm chăn: "Tuyết rơi dày như vậy, hôm nay tụi anh không thể huấn luyện, có phải được nghỉ ngơi không?"
Trang Triều Dương búng vào đầu của Mạt Mạt: "Đừng có nằm mơ, tuyết rơi dày như vậy, mười mấy năm không gặp, nhất định sẽ mở cuộc họp khẩn cấp, thảo luận cân phản ứng khẩn cấp gì, có vẻ phải họp cả ngày trời rồi, có lẽ trưa nay anh không thể về nhà rồi."
Mạt Mạt thở dài: "Chịu khổ là các thôn ở gần đây, mọi người đều là nhà đất sét, tuyết rơi dày như vậy, rơi một hai ngày thì căn nhà sẽ chịu không nổi đâu."
Trang Triều Dương xoa xoa tóc của Mạt Mạt: "Đừng nghĩ ngợi nữa, việc dọn tuyết đã có tụi anh lo, em nằm thêm một lúc đi, đợi anh nấu cơm xong sẽ gọi em.”
"Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận